Chương : Dỗ
Hoa Hành Cảnh: "Đây có tính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn không?"
-
Quảng trường đá Obsidian.
Tháp đồng hồ được dây hoa quấn quanh hệt như hải đăng trong đêm, ở nơi ánh sáng không chiếu tới, bộ xương khô màu xanh không khác gì quỷ dữ bò ra từ địa ngục, lặng lẽ ẩn nấp trong góc tối gần đó. Sơn quỷ thân hình gầy yếu đi ngang qua tháp đồng hồ, một đôi tay xương bỗng nhiên vươn ra nắm gáy Sơn quỷ.
Vảy cứng ở cổ Sơn quỷ nhanh chóng hòa tan chỉ trong nháy mắt, đau đớn khiến gương mặt hắn đỏ bừng, cổ họng lẫn lộn máu thịt khàn khàn thốt ra một tiếng kêu thảm. Sau khi Sơn quỷ ngã xuống, xương khô xung quanh như thể phát điên bổ nhào xông lên. Cảnh tượng kì dị máu me như thế thu hút ánh mắt từ khắp bốn phương tám hướng đổ về, đám xương khô trốn ở góc khác nhân cơ hội trà trộn vào trong đám người___
Kèm theo tiếng mắng tức giận và hét ầm lên, quảng trường đá Obsidian tức khắc trở nên vô cùng hỗn loạn.
Lúc Nam Chi với đội tuần tra thành phố vội vàng chạy tới, hiện trường đã hỗn loạn không sao tả nổi, hoa tươi trang trí vương vãi khắp nơi, bức tượng bên cạnh mặt hồ bị nhóm yêu quái cuống quít chạy trốn xô đổ xuống đất, xung quanh loạn thành một mớ bòng bong. Yêu quái không có năng lực tự bảo vệ mình cùng lui hết về bên cạnh quảng trường, dưới tháp đồng hồ cách đó không xa, đám xương khô như hổ rình mồi từng bước ép sát; quảng trường loạn như cào cào, người bị thương có, chạy thục mạng có, thậm chí nảy sinh hứng thú với đám xương khô chưa thấy bao giờ cũng có, không ít yêu quái thực lực không tầm thường đang cùng đánh nhau với chúng.
Tạ Kì Hàn gần như đuổi tới cùng lúc với Nam Chi, dù đã nghe tinh linh bản đồ miêu tả qua hình dáng của chúng, mà vừa thấy đám xương khô tỏa ra hơi thở chết chóc này, Tạ Kì Hàn vẫn không nhịn được ghét bỏ: "Dáng vẻ xấu kinh, ở Mai Cốt Tràng cũng không tìm ra được cái thứ rách này đâu."
Tầm mắt Nam Chi lướt qua đám xương khô thân màu xanh biếc, hoa văn nhỏ hệt như mạng nhện, trong mắt toát lên vẻ phức tạp không thể tin nổi. Tạ Kì Hàn nhận ra cô khác thường, nhạy bén hỏi: "Chẳng lẽ cô biết đây là thứ gì hả?"
"Chưa chắc lắm."
Giọng Nam Chi trầm xuống, gần đài phun nước chính giữa quảng trường, đám xương khô vốn đang yếu thế bỗng nhiên liều mạng tấn công về phía Phong Khôi đang đánh với chúng. Con đầu tiên bị lưỡi dao gió dễ dàng xé rách, con thứ hai đánh lén sau lưng cũng bị cắt làm đôi, con thứ ba, con thứ....Xương khô gần đó đồng loạt nhắm vào Phong Khôi, Nam Chi cảm thấy không đúng, chợt cất cao giọng: "Lùi về sau! Cách chúng xa ra!"
Phong Khôi này đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nóng máu, hoàn toàn làm ngơ tiếng nhắc nhở của Nam Chi, chẳng hề có ý muốn lui về. Khiến hắn không ngờ tới là, đám xương khô vốn đã bị gϊếŧ chết đột nhiên nhảy lên từ đống xương vỡ đôi, Phong Khôi bận đối phó với tấn công liên tục từ bốn phương tám hướng, nhất thời không kịp phản ứng, bị đoạn xương sắc bén xuyên thủng trái tim!
"Này!" Tạ Kì Hàn thấy tình thế không ổn, "Thứ này khó đối phó đấy, thế mà còn biết bao vây tấn công cơ à."
Nam Chi không đáp lời hắn, cô nhìn chằm chằm Phong Khôi vừa ngã xuống, như đang xác nhận cái gì đó. Da thịt Phong Khôi bị ăn mòn tan thành một vũng nước đen sền sệt, chỉ còn lại xương cốt tối đen, ánh sáng màu xanh dần bốc lên từ đây, hệt như ma trơi ngoài bãi tha ma u ám.
Cồm cộp, ken két.
Tiếng xương ghê răng phát ra càng khiến cho người ta tê cả da đầu, dưới ánh mắt không thể tin nổi của đám yêu quái gần đó, Phong Khôi đã hóa thành bộ xương khô dùng xương chống đất, lại lần nữa đứng lên.
Xung quanh rộ lên một mảnh ồn ào! Đám yêu quái vừa nãy không hề sợ hãi bây giờ nhìn chằm chằm xương khô Phong Khôi như thể nhìn quỷ. Cuối cùng Nam Chi đã chắc chắn được suy đoán của mình.
"Đây là Tử Linh...." Vẻ mặt Nam Chi chưa bao giờ khó coi như vậy. Lần đầu tiên Tạ Kì Hàn nghe thấy cái tên này, theo bản năng hỏi: "Cái gì cơ?"
Dù lúc trông thấy đường vân màu xanh quanh thân xương khô đã đoán ra được đại khái, nhưng đây cũng là lần đầu Nam Chi tận mắt nhìn thấy Tử Linh, cô từng nghe Tuyên Đàn nhắc tới: Tử Linh tập trung giữa sông Tử Minh, kẻ thù duy nhất chỉ có ánh nắng mặt trời. Càng phiền phức hơn là, kẻ bị Tử Linh gϊếŧ chết sẽ biến dị thành Tử Linh, một khi thứ này xuất hiện thành quần thể, chúng sẽ truyền nhiễm nhanh chóng y như dịch bệnh.
Không kịp hỏi tại sao Tử Linh lại xuất hiện ở Cảng Tự Do, Nam Chi điều động yêu lực, dây đằng rậm rạp phá tan mặt nền quảng trường, chia Tử Linh và đám yêu quái ra xa: "Lùi về sau! ! Tất cả rời khỏi đây!"
Tận mắt chứng kiến kết cục của Phong Khôi, yêu quái dù có hiếu chiến hơn nữa cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, bọn họ cùng lui về sau, vẫn có người không kịp phản ứng, bị Tử Linh tấn công ngã nhào xuống đất, những Tử Linh khác lập tức bao phủ đến như hải triều, thậm chí có vài yêu quái chưa kịp kêu gào đã tan thành xương khô.
Thấy lại có thêm mấy con Tử Linh mới, Tạ Kì Hàn sởn cả tóc gáy: "Theo như cô nói, mấy thứ này gϊếŧ không chết, vậy bây giờ phải làm sao đây? !"
Nam Chi quyết định rất nhanh, ra lệnh cho đội tuần tra: "Trước tiên đưa mọi người đi trước, nếu không số lượng tử linh sẽ ngày càng nhiều!"
Đội tuần tra lập tức sơ tán đám yêu quái đang loạn xạ rối tinh rối mù. Yêu văn trên cánh tay Tạ Kì Hàn nổi lên ánh sáng chói mắt, bức tường máu vàng đội đất chui lên, phối hợp với dây đằng của Nam Chi tạm thời có thể nhốt lại Tử Linh. Vô số Tử Linh chen lấn xông về phía tường máu, tựa như tiết mục chồng người lên nhau, tính ăn mòn mạnh mẽ của chúng khiến dây đằng và tường máu cùng hòa tan nhanh chóng.
Nam Chi nhìn chằm chằm đám xương khô phát rồ, lúc này có một bóng dáng nho nhỏ bay nhanh về phía cô. Tất cả tinh linh bản đồ ở Cảng Tự Do có thể dùng chung tin tức của nhau, tinh linh nhỏ nói gì đó vào tai Nam Chi, Nam Chi quay đầu qua, nói với đội trưởng đội tuần tra: "Ông chủ bảo chúng ta đưa tất cả mọi người đến lâu đài! Tác phong nhanh nhẹn lên!"
Nam Chi nói xong, lập tức xoay mặt nhìn Tạ Kì Hàn: "Tôi ở đây, cậu mang vài người đến đấu trường Tượng Sơn đi, bên đó cũng có Tử Linh xuất hiện."
Nghĩ đến số lượng yêu quái ở gần đấu trường, Tạ Kì Hàn mắng một tiếng, vội vàng gọi tên của mấy đội trưởng đội tuần tra: "Dẫn theo toàn bộ người của các cậu đi theo tôi!"
Đinh đang, đinh đang____
Tạ Kì Hàn chưa kịp rời đi, tháp đồng đồ đúng giờ reo vang. Có vài ba con Tử Linh đứng ở nơi cao nhất trên tháp đồng hồ, chúng để lại cái bóng tối đen trên in trên mặt chuông.
Tiếng chuông hùng hậu trang nghiêm chẳng mấy khác với những lần trước đây, nhưng nó lại như một lời tuyên án không may nào đó.
Hai giờ trưa.
Nhân số trong Cảng Tự Do không hề giảm bớt bởi vì kết thúc ngày mở cửa, kết giới vây quanh cả thành phố như hoàn toàn mất đi tác dụng sàng lọc, vẫn không trục xuất yêu quái không đủ thực lực ra ngoài. Trong đám yêu quái có người nhận ra bất thường, hoảng sợ hỏi: "Không phải bảo đúng hai giờ có thể rời đi hả? !"
"Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ chúng ta hoàn toàn không ra được nữa? !"
....
....
Nếu chỉ có dân cư ở Cảng Tự Do, mọi người đoàn kết lại vẫn có khả năng ngăn chặn Tử Linh, thế nhưng có rất nhiều yêu quái thực lực tầm thường ùa đến trong ngày mở cửa, không ít người thậm chí còn không có năng lực tự bảo vệ mình trước mặt Tử Linh....Nếu số lượng Tử Linh tiếp tục tăng, đây chắc chắn sẽ là một cuộc thảm họa toàn diệt.
Tạ Kì Hàn với Nam Chi liếc mắt nhìn nhau, cùng thấy vẻ mặt trầm trọng ở trong mắt nhau.
-
Thủy triều cuộn trào không ngừng xô mạnh vào đá, không có mặt trời, vịnh biển xanh trong trở thành một màu tối đen, sóng biển trào dâng vô số bọt trắng.
Lâu đài trên vách núi đen đèn đuốc sáng trưng, đại sảnh nguy nga lộng lẫy chứa đầy yêu tộc chật vật. Không ít người mang theo vết bị ăn mòn, thậm chí có người máu thịt be bét. Yêu tộc bị thương đều được khiêng trên cáng đưa ra vườn hoa, người cá chạy vào lâu đài từ đường thủy đang tập trung giữa hồ ngoài vườn chữa trị cho người khác.
"Mấy người tới từ đâu thế?" Móng tay sắc bén của người cá gọt rơi thịt thối trên chân yêu quái, tiện thể trị luôn cho người bạn nửa người be bét máu thịt nằm bên cạnh hắn, "Thương tích của bạn cậu rất nghiêm trọng đó, nếu đến muộn một tí thôi rất có thể không giữ được mạng nữa đâu...."
Yêu quái đau đến nhe răng trợn mắt, đợi người cá giúp cầm máu xong mới đáp lại: "Quán bar u linh. Ban đầu bọn tôi còn tưởng là chương trình của ông chủ quán bar cơ, đằng ấy biết chỗ đó toàn là lính xương khô của Vu tộc mà....Kết quả chưa tới nửa tiếng, trong quán bar không còn mấy ai sống nữa!"
Tuy rằng bị thương, trạng thái tinh thần của yêu quái cũng không tệ lắm, cuối cùng, yêu quái hỏi: "Sao mấy người cũng chạy hết qua đây thế, không phải người cá đang ở ngoài biển hả?"
"Đừng nhắc tới nữa, ngoài biển cũng có Tử Linh, là quỷ thật đó!" Nhớ tới quái vật lặn dưới nước, người cá vẫn còn sợ hãi trong lòng, "Nếu không phải tôi bơi nhanh, có khi bây giờ cũng biến thành một bộ xương khô luôn rồi."
Yêu tộc gan lớn còn có thể tán dóc vài câu với người cá, rất nhiều người bị thương khác vừa tận mắt nhìn thấy Tử Linh gϊếŧ người vẫn còn sợ hãi không nguôi, lại thêm mới có một tên Khuyển yêu chết vì thiếu máu, sau khi biến dị thành Tử Linh, bầu không khí căng thẳng lên đến đỉnh điểm, ngoài vườn hoa phát ra tiếng kêu sợ hãi, dù đội tuần tra đã vội vàng chạy tới nhanh chóng bắt Tử Linh đó đi, hỗn loạn tạo thành rất lâu vẫn không thể bình ổn.
Bóng tối chết chóc bao trùm lên đỉnh đầu mọi người, chẳng ai còn tâm tư nói chuyện với người bên ngoài nữa.
Từ Dĩ Niên với Úc Hòe vừa về đến lâu đài, đội tuần tra phụ trách các khu vực khác nhau lập tức vây quanh đến: "Ông chủ, đường bờ biển gần như đã bị Tử Linh chiếm giữ hết, khắp bên cạnh là quán bar, hơn một nửa yêu tộc đã bị hóa thành Tử Linh."
"Có yêu quái chiến đấu với Tử Linh không kiểm soát được năng lực, gây hỏa hoạn ở vòng xoay Long Hạng, thư viện gần đó cũng bị thiêu rụi. Lửa vẫn đang có xu hướng lan rộng, bọn tôi bày kết giới rồi rút lui trước...."
"Tin tức vừa gửi về nói vùng biển gần lâu đài cũng xuất hiện Tử Linh, chúng có thể tiến vào từ đường ống thoát nước..."
Trong chốc lát, đủ các tin tức pha lẫn cảm giác hoảng loạn đánh thẳng vào não mọi người. Giữa những giọng nói vang lên từ khắp bốn phương tám hướng, Úc Hòe vẫn không cảm xúc, cắt ngang bọn họ: "Từng người một đến nói."
Từ Dĩ Niên nghe thế, hơi lo lắng nắm tay Úc Hòe.
Bọn họ gặp phải không ít Tử Linh trên đường chạy về từ ngoại ô thành phố, bởi vì dẫn theo rất nhiều yêu quái bị thương và không có năng lực tự bảo vệ mình, không thể tiếp tục chậm trễ thêm nữa. Không có cách nào hoàn toàn gϊếŧ chết Tử Linh, tấn công của Từ Dĩ Niên ngoại trừ tiêu hao dị năng của bản thân ra thì chẳng có tác dụng gì lớn, cả đường chỉ có thể dựa vào Úc Hòe nhốt lại chúng chốc lát để tranh thủ thời gian. Tuy rằng từ đầu tới cuối Úc Hòe tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thế nhưng Từ Dĩ Niên có thể cảm thấy được, rõ ràng lúc anh đối diện với đám Tử Linh này vẫn luôn đè xuống cơn giận.
Cảng Tự Do là nơi Tuyên Đàn để lại cho Úc Hòe, đối với Úc Hòe mà nói, thành phố này giống như là "nhà". Tử Linh gây sự khắp nơi còn không coi ai ra gì phá hư mọi thứ, biến Cảng Tự Do thành một mớ hỗn độn.
Vẻ mặt Úc Hòe không tốt, đội tuần tra vừa nãy vội vàng báo cáo đồng loạt yên lặng lại, một lúc lâu sau, từng người mới thấp giọng nói rõ tình hình.
Qua không bao lâu, Nam Chi với Tạ Kì Hàn cũng một trước một sau chạy về lâu đài, bọn họ dẫn về rất nhiều yêu quái bị thương. Từ Dĩ Niên hơi sửng sốt nhìn Hoa Hành Cảnh đi cùng Tạ Kì Hàn, trên bả vai Huyễn yêu có một vết thương dữ tợn, sắc mặt tái nhợt hơn bình thường rất nhiều.
Mặc dù Tử Linh lớn mạnh, bất tử bất diệt, nhưng thực lực vẫn kém xa Hoa Hành Cảnh, Từ Dĩ Niên nhịn không được hỏi: "Sao anh làm mình thành ra thế này?"
Hoa Hành Cảnh cũng hơi sầu não, cười khổ nói: "Huyễn thuật không có tác dụng với chúng."
Chờ khi tất cả đã báo cáo xong, Úc Hòe mới có thời gian để ý đến dáng vẻ của Hoa Hành Cảnh, triệu hồi linh thể ra.
Sương mù màu trắng bao quanh bả vai đầm đìa máu tươi của Huyễn yêu. Hoa Hành Cảnh than một tiếng, giữa lúc chờ vết thương cầm máu kết vảy nhìn quanh đại sảnh một vòng. Một ít yêu tộc tính tình nóng nảy, thực lực mạnh mẽ dù bị thương cũng không có vẻ gì là sợ hãi, phần nhiều yêu tộc yếu hơn đang tụm ba tụm năm ngồi cùng một chỗ, trên mặt ai nấy đều mang biểu cảm kinh hoàng. Tình hình này đúng là khiến cho người ta hơi đau đầu.
Cho dù trước mắt tạm thời khống chế được hiện trường, nhưng những yêu quái này cũng không thể tiếp tục ở trong lâu đài mãi. Chỉ cần không có mặt trời, Tử Linh có thể vô tư đi khắp Cảng Tự Do, chúng không cần thức ăn, cũng không cần nước uống, thời gian càng dài, phía không chịu nổi trước chắc chắn là bên bọn họ.
"Bây giờ cậu tính làm gì?" Hoa Hành Cảnh hạ giọng hỏi.
Úc Hòe nhìn lướt qua đại sảnh hỗn loạn, giơ tay bày ra trận cách âm, đưa Từ Dĩ Niên, Tạ Kì Hàn, Nam Chi với vài tuần tra viên vào trong đó. Anh giải thích ngắn gọn chuyện khế ước mất hiệu lực, ánh mặt Hoa Hành Cảnh dần âm trầm: "Sau khi Tử Linh xuất hiện Cảng Tự Do cũng lâm vào đêm dài...Thời gian không khỏi quá khéo."
Chỗ kì lạ nhất của mọi chuyện là ở đây, Cảng Tự Do rơi vào đêm tối rõ ràng là có lợi cho Tử Linh hành động, như thể có một đôi tay vô hình thúc đẩy phía sau, lẽ ra, ngoại trừ Úc Hòe, tuyệt nhiên không ai có thể khống chế được ngày đêm của Cảng Tự Do.
Úc Hòe chợt hỏi: "Lúc trước bảo các cậu tìm yêu quái mắt có màu tím sẫm, tiếp đó có tin tức gì không?"
Mấy tuần tra viên cùng lắc đầu, một người trong đó nói: "Bọn tôi không hề gặp được mục tiêu phù hợp. Ngày diễu hành có không ít yêu quái trang điểm thành mắt màu tím, lại không có ai có diện mạo tương tự như ngài."
Úc Hòe nghe vậy nhíu mày, Hoa Hành Cảnh hỏi: "Ông chủ Úc, các cậu liên lạc với bên ngoài chưa?"
"Các phương thức liên lạc thông thường đã bị cắt đứt hết, tôi có một cách liên lạc đặc biệt với phó hiệu trưởng. Mà bây giờ tiếp viện bên ngoài không vào được, chúng ta cũng không ra được, liên lạc thật ra cũng không hữu ích lắm." Úc Hòe nhìn bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ, màn trời phía xa cũng vẫn tối đen như mực, không có lấy một ánh sao nhỏ.
Cảng Tự Do nổi trên mặt biển giờ đây tựa như một hòn đảo biệt lập khép kín, tài nguyên hiện có trong lâu đài cũng không đủ cho nhiều yêu tộc như vậy sử dụng, nếu hoàn cảnh khó khăn này cứ mãi tiếp diễn, đừng nói Tử Linh, đói khát và sợ hãi đã có thể gϊếŧ chết hơn nửa yêu quái.
Úc Hòe thu hồi tầm mắt, gọi tinh linh bản đồ lại, anh nói mấy câu các hướng khác nhau, rồi nói với những người khác: "Phân công hành động trước, mỗi người chúng ta dẫn theo một đội tuần tra, tận lực tìm ra những người còn sống, số lượng Tử Linh không thể tiếp tục tăng lên nữa."
Úc Hòe nhìn Hoa Hành Cảnh bây giờ chỉ có thể chiến đấu bằng tay không: "Anh ở lại lâu đài, chỗ này cũng sẽ để lại một đội tuần tra cho anh điều khiển, có chuyện gì cứ nói tinh linh bản đồ liên lạc với tôi."
Hoa Hành Cảnh vui vẻ chấp nhận sắp xếp như vậy, thoải mái nói: "Trấn giữ hậu phương phải không? Được thôi, các cậu cứ yên tâm đi đi."
Từ Dĩ Niên không nhịn được bật cười, tinh linh cánh hồng bay đến bên cạnh cậu, Từ Dĩ Niên nói: "Em đến đấu trường Tượng Sơn đi, em cũng tương đối quen thuộc bên đó."
Úc Hòe lại gọn gàng dứt khoát nói: "Không được, em đi cùng anh."
Giọng điệu của anh quá mức cương quyết, bầu không khí nhất thời đông cứng lại. Hoa Hành Cảnh như là muốn nói gì đó, lại để ý thấy vẻ mặt của Úc Hòe, cuối cùng không có nói.
Từ Dĩ Niên hơi sửng sốt, Nam Chi đứng ra giảng hoà: "Từ thiếu chủ cứ đi với ông chủ là được rồi, cậu không hiểu rõ Cảng Tự Do, đi cùng phối hợp với nhau cũng tốt...."
Nam Chi còn chưa nói xong, Từ Dĩ Niên lắc đầu: "Không cần, tôi đi một mình là được."
Biết là bây giờ tâm trạng Úc Hòe không tốt, thế nhưng Từ Dĩ Niên từ chối trực tiếp như vậy...Nam Chi nhất thời hơi khó xử. Những người khác cũng không biết phải làm thế nào, không có ai chen lời.
"Đừng lo." Từ Dĩ Niên tự nhiên ôm cánh tay Úc Hòe. Anh rũ mắt không nói lời nào, Từ Dĩ Niên cười với anh, mắt hoa đào cong lên tựa như trăng non, "Tuy rằng đánh không chết, nhưng Tử Linh cũng không khó đối phó, tạm thời bắt lại đánh ngã bọn nó cũng không thành vấn đề gì."
Úc Hòe không trả lời ngay, Từ Dĩ Niên biết anh đang lo lắng: "Nếu gặp phiền phức, em sẽ liên lạc với anh. Nếu anh đánh không lại, cũng có thể tìm em giúp đỡ."
Úc Hòe im lặng chốc lát, nhẹ giọng nói: "Gọi em làm gì, cùng bị đánh chung à?"
Từ Dĩ Niên ra vẻ hung tợn vỗ anh một cái: "Anh nghi ngờ thực lực của em hả?"
So với các đời gia chủ ma tộc trước đây, Úc Hòe tiếp quản Cảng Tự Do khi còn rất trẻ, tính cách anh độc đoán, từ trước đến nay nói một không hai. Mấy tuần tra viên bên cạnh lần đầu thấy Úc Hòe nhượng bộ, cho dù tình hình khẩn cấp, vẫn không nhịn được nhìn Từ Dĩ Niên thêm vài lần.
Không khí bất giác nhẹ nhõm xuống, Hoa Hành Cảnh trêu chọc: "Từ Dĩ Niên cũng coi như có lực chiến đấu, hai cậu đi chung với nhau thì lãng phí quá."
"Lão đại, bảo vệ quá mức sẽ bất lợi cho quá trình trưởng thành của anh Hi đó." Có Hoa Hành Cảnh đi đầu, Tạ Kì Hàn thuận thế nối gót, "Tôi muốn nói lâu rồi, lúc ở Mai Cốt Tràng mắt cậu cứ như dán chặt vào người cậu ta ấy, cậu ta đâu phải đồ vật làm từ thủy tinh."
Không đợi Úc Hòe nói chuyện, Từ Dĩ Niên kéo anh ra ngoài: "Được rồi, chúng ta mau đi thôi. Chắc chắn có thể giải quyết mà, có khi lát nữa sẽ có mặt trời đó."
"Sao dễ dàng thế được." Miệng Úc Hòe không lưu tình, mà bị Từ Dĩ Niên kéo đi, vẻ mặt cũng dần dịu xuống.
Thấy hai bọn họ dần đi xa, Hoa Hành Cảnh cười tủm tỉm nói: "Đây có tính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn không?"
Nam Chi cũng cười cười, mặc dù không nói gì, vẻ mặt lại rất đồng ý. Tạ Kì Hàn hoạt động gân cốt, bẻ khớp ngón tay kêu lách tách: "Đi thôi đi thôi, đi làm việc thôi."
Tui khất nợ một chap mai hoặc mốt trả sau nháaaaaa