Chương : Rạng Đông
"Cậu mỉm cười với Úc Hòe, nét mặt vô cùng dịu dàng"
-
Từng tia sáng chói mắt xuyên qua tán mây dày, cơn mưa màu xanh thẫm như bị xé mở, mưa thế mà lại dần nhỏ đi. Rất nhiều Tử Linh bị thiêu rụi, luồng gió cuộn trào cuốn theo tro tàn lướt qua sườn mặt Úc Sóc, hắn nheo mắt lại, đôi mắt màu tím sẫm nhìn chằm chằm vết cháy đen bị ánh sáng để lại trên cánh tay.
"Đúng là mặt trời. Cậu làm thế nào..."
Ánh mắt âm u của Úc Sóc dừng lên trên người Từ Dĩ Niên, giọng nói hắn vừa trầm vừa khàn, dáng vẻ vốn nắm chắc thắng lợi cuối cùng xuất hiện một vết nứt.
Ngoại trừ vị trí Úc Sóc đứng, sau mấy lần giao đấu vừa nãy cả quảng trường đã trải đầy hố sâu. Trong mắt Từ Dĩ Niên nhuộm đẫm thù hận, cậu hoàn toàn không muốn giao lưu với Úc Sóc, ánh điện lấp lóe lướt ngang màn trời u tối, mặt đất dưới chân Úc Sóc tức thì chia năm xẻ bảy!
Úc Sóc tránh đi kịp thời, nhưng toàn bộ dây máu liên kết hắn với Úc Hòe đã đứt gãy hết. Úc Hòe lảo đảo, anh thật sự không còn sức để chống đỡ nữa, bị thương nặng và mất máu quá nhiều khiến anh ngã thẳng xuống đất, cả người gần như mất đi ý thức. Trong nháy mắt ánh điện rơi xuống, bóng dáng Từ Dĩ Niên biến mất tại chỗ. Ánh sáng nén thành những tia màu vàng cực nhỏ ẩn chứa lực tàn phá kinh người, từ khắp bốn phương tám hướng đồng loạt tấn công về phía Úc Sóc.
Đồng tử Úc Sóc co lại, thật sự không biết phải đối phó thế nào. Khao khát ánh mặt trời và nỗi sợ hãi mãnh liệt đã ăn sâu vào xương tủy, giây phút ra khỏi sông Tử Minh, cơn đau bị ánh sáng tổn thương khắc sâu vào tâm trí hắn. Ánh điện dày đặc như lưới trời tỏa ra màu vàng rực rỡ. Úc Sóc hơi do dự, ngay lúc này bóng dáng Từ Dĩ Niên đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn!
Hơn nửa người cậu bao trùm trong dòng điện, năm ngón tay đâm thẳng về phía trái tim Úc Sóc! Quanh người Úc Sóc nổ tung luồng khí mạnh mẽ, nhiệt độ nóng cháy khiến Từ Dĩ Niên rên lên một tiếng, cậu bị đánh bay ra xa, ánh điện vốn hướng về điểm yếu chỉ kịp quẹt qua ngực Úc Sóc, mà dù vậy, một tia sáng đó đã để lại trên người Úc Sóc vết bỏng cực kì nổi bật, càng khiến Từ Dĩ Niên vui mừng hơn, tốc độ lành lại ở nơi bị ánh sáng tổn thương đó rõ ràng chậm đi rất nhiều.
Từ Dĩ Niên không chút do dự tiếp tục tấn công về phía Úc Sóc, ánh lửa cao ngút trời suýt nữa thì hòa tan cậu thành tro, Từ Dĩ Niên nghiêng người tránh đi, nháy mắt tiếp theo, gió lốc và băng tuyết cùng tấn công trực diện tới, khối băng chém sắt như chém bùn trộn lẫn trong gió lốc khó mà bắt giữ được, Từ Dĩ Niên không kịp né tránh, dưới tình thế cấp bách cả người nổ tung dị năng, vầng sáng màu vàng không chỉ va chạm với gió lốc xông lên tận trời, còn xé rách hoàn toàn mây mù bên trên quảng trường thành vô số mảnh nhỏ!
Ầm___! !
Cơn mưa cắt da cắt thịt tạnh hẳn, mặc dù Úc Sóc khống chế Cảng Tự Do vẫn là đêm tối, nhưng ánh sáng trên dị năng lôi điện của Từ Dĩ Niên càng chói mắt hơn, cậu như trở thành thần trên ánh mặt trời mà Tử Linh sợ hãi nhất, đám xương khô vốn hung hãn giờ đang lũ lượt chạy trốn.
Thiên tính của Tử Linh khiến chúng vô cùng sợ hãi mặt trời trong đêm, ngay cả mệnh lệnh của Úc Sóc cũng mất đi tác dụng. Từ Dĩ Niên thấy thế, dứt khoát dốc hết khả năng đưa ánh điện lên cao, lúc cậu thu tay về, hàng ngàn tia sáng hệt như hàng ngàn vì sao sa xuống, đập mạnh ra khắp xung quanh quảng trường.
Ầm, ầm!
Kèm theo bụi đất đá vụn bay cao, Tử Linh khiếp sợ chạy tán loạn như thủy triều xuống, cuối cùng Tạ Kì Hàn, Nam Chi với mấy tuần tra viên cũng có cơ hội thở dốc. Từ Dĩ Niên quay đầu qua, lớn tiếng nói: "Nam Chi! !"
Cậu lại thả ra ánh điện ngăn cản công kích của Úc Sóc, Nam Chi lập tức hiểu được ý của cậu, vô số dây đằng phá tan đá vụn, nhanh chóng chạy về phía Úc Hòe trọng thương. Úc Sóc thấy vậy muốn cản lại, từng tia sáng đánh tới từ bên cạnh lại ép hắn phải đứng yên tại chỗ, hắn không thể không lui về sau tránh đi, hệt như con thú mắc kẹt trong lồng.
Đối diện với ánh mắt âm u thù hằn của Úc Sóc, Từ Dĩ Niên lạnh lùng nói: "Nhìn cho rõ, đối thủ của ông là tôi."
"Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch..." Giọng nói của Úc Sóc khàn như cuộn băng bị xước, lại nhuộm đẫm trong tức giận khiến người ta nổi cả da gà, Từ Dĩ Niên chỉ chú tâm nhốt hắn lại. Có ánh mặt trời che chở, dù có ra sao Úc Sóc cũng không thể đến gần Úc Hòe, trong đôi mắt màu sắc yêu dị toát lên vẻ thịnh nộ, vách tường nham thạch dâng lên từ mặt đất cản đường Nam Chi đi, lại bị đao máu sắc bén cắt ngang chặt đứt. Tạ Kì Hàn cũng bình tĩnh lại, lớn tiếng nói với Nam Chi: "Nhanh lên!"
Thấy Nam Chi đưa Úc Hòe đến nơi an toàn, Từ Dĩ Niên không kịp quan tâm tình hình bên bọn họ nữa, cậu tiếp tục tấn công về phía Úc Sóc. Cậu không biết "mượn mệnh" có thể duy trì được bao lâu, nhưng một khi sức mạnh từ mặt trời gắn trên dị năng cậu biến mất, mọi người sẽ phải tiếp tục lâm vào bước đường cùng. Cậu phải giành chiến thắng trong thời gian sớm nhất, chỉ được thắng, không thể thua.
Từ Dĩ Niên nhắm thẳng về phía Úc Sóc, rất nhiều tường nham thạch đột ngột đội đất mọc lên, gai kim loại xé rách không gian xẹt qua chỗ hiểm của cậu, Từ Dĩ Niên tận lực tránh khỏi tấn công, nếu không tránh được thì cậu dứt khoát cứng chọi cứng, chẳng mấy chốc trên người xuất hiện thêm đầy vết máu, Từ Dĩ Niên bất chấp vật cản xông thẳng về phía Úc Sóc. Ánh điện màu vàng di chuyển quanh thân khiến tốc độ của cậu nhanh đến kinh người, lúc chuyển động gần như chỉ còn dư lại tàn ảnh.
Từ Dĩ Niên đánh một quyền về hướng mặt Úc Sóc, dao găm ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn lại lướt qua cổ Từ Dĩ Niên, tuy rằng Từ Dĩ Niên tránh được đòn trí mạng, nhưng vì cách quá gần mà không thể tránh khỏi bị dao găm cắt bị thương, lưỡi dao màu bạc sắc bén để lại vết máu dữ tợn trên cần cổ yếu ớt, gần như cắt đứt động mạnh. Từ Dĩ Niên lại như người không muốn sống tấn công dồn dập, tàn nhẫn vung thêm một cú về phía hắn, chỉ trong nháy mắt hai người đã giao đấu mấy chiêu!
Theo lý mà nói, tốc độ và sức mạnh của Từ Dĩ Niên không thể chống lại Úc Sóc, nhưng dựa vào việc Úc Sóc không dám tiếp xúc với ánh mặt trời, Từ Dĩ Niên bắt hết cơ hội tấn công vào điểm yếu của hắn, cách chiến đấu liều mạng như vậy khiến Úc Sóc nhíu chặt mày, vài lần còn sơ ý bị ánh điện chói mắt quét qua.
Đã rất nhiều năm hắn chưa từng chật vật như vậy, cơn đau bị ánh mặt trời thiêu đốt lại gợi lên ký ức khiến người ta không muốn nhớ tới. Ngay khoảnh khắc ánh sáng màu vàng xuất hiện, tất cả tức giận và ghen tỵ trong lòng hắn không ngừng dâng lên. Hắn nhớ rõ nỗi đau tuyệt vọng khi đầu ngón tay hắn chạm vào ánh mặt trời hắn luôn khao khát, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình không thuộc về thế gian bình thường mãnh liệt như vậy, hắn là quái vật bị ánh sáng chối từ.
Không....
Hắn chịu gian khó nhiều năm như thế, chịu nỗi đớn đau người thường khó mà chịu được, hắn có tư cách trở về dưới ánh mặt trời hơn bất kì ai khác!
Đáy mắt Úc Sóc toát ra sát ý hung tàn, yêu lực quanh thân cuộn trào mạnh mẽ, cả người quanh quẩn hơi thở chết chóc nồng đậm. Trực giác Từ Dĩ Niên cảm thấy không ổn, kịp thời tránh lui về sau, trong hơi thở chết chóc màu xanh lục sẫm, dáng vẻ Úc Sóc dần biến đổi, gương mặt cực giống Úc Hòe thổi bay như cát, máu thịt toàn thân rơi xuống như là thối rữa, chỉ còn lại khung xương tối đen. Đầu hắn một nửa là xương, nửa còn lại vẫn bọc lớp da người, đôi mắt màu tím sẫm của ma tộc chỉ còn một mảnh hỗn độn trống rỗng, lại tựa như phải hút sống người vào trong.
Úc Sóc biến thành hình dáng Tử Linh, trong hốc mắt tối đen còn lại bỗng nhiên hiện lên ngọn lửa u ám. Hơi thở tà ác, chỉ thuộc về cái chết này khiến cảnh vật xung quanh cũng bị ảnh hưởng, trên bầu trời xuất hiện lốc xoáy âm u, gió lốc nối liền đất trời ngập tràn tử khí kì lạ, cây cối quanh quảng trường cũng nhanh chóng héo rũ, ánh lửa u ám dâng lên từ lòng bàn tay, sau đó bao trùm lên khắp toàn thân hắn.
Hắn nhếch môi, nở một nụ cười chế giễu Từ Dĩ Niên.
Bóng dáng Úc Sóc chợt biến mất tại chỗ, Từ Dĩ Niên thậm chí chưa kịp nắm được động tác của hắn, bàn tay xương bốc cháy đã đánh đến từ bên cạnh, ánh lửa để lại cái bóng xanh thẫm trong màn đêm tối đen___Ầm! !
Từ Dĩ Niên bị Úc Sóc đánh bay, lực va đập dữ dội khiến cậu phun ra một ngụm máu lớn, cả người xô vào trong đống đá vụn, cậu ép mình phải quên đi đau đớn, vừa chống đầu gối đứng lên, bóng dáng Úc Sóc đã lặng lẽ lướt đến sau lưng. Giây phút cuối cùng Từ Dĩ Niên nhận thấy khác thường, quanh người nổ tung ánh điện, lửa tối trên người Úc Sóc lại càng cháy lên mạnh mẽ. Lưng Từ Dĩ Niên phải chịu một đòn nặng nề, lại bị Úc Sóc đánh bay ra ngoài!
Úc Sóc ở hình dáng xương khô vậy mà không còn sợ hãi ánh sáng mặt trời, so với vừa nãy, tốc độ và sức mạnh của hắn liên tục tăng lên. Từ Dĩ Niên hoàn toàn không kịp né tránh, nắm đấm mang theo đóm lửa ma trơi đánh mạnh vào ngực cậu, cơn đau gãy xương sườn càn quét cả người, nhịp thở như bị đặt trong ngọn lửa nóng bừng, lồng ngực Từ Dĩ Niên như thể muốn bốc cháy.
Bóng tối lại bao trùm lên bốn phía lần nữa, lúc Úc Sóc tấn công, Từ Dĩ Niên dù có làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của hắn, thỉnh thoảng lại có ngọn lửa chợt lóe lên rồi biến mất, như một tiếng cười nhạo âm thầm.
Cứ tiếp tục như vậy, trước sau gì thể lực hay dị năng cũng kiệt quệ hết.
Từ Dĩ Niên cắn chặt răng, muốn dùng lượng lớn ánh điện xuyên thủng bóng đêm, mà cậu còn chưa kịp tụ lên dị năng, Úc Sóc lại như quỷ quái xuất hiện trước mặt, dao găm trong tay lóe lên ánh lạnh đâm thẳng về phía trái tim Từ Dĩ Niên.
Đồng tử Từ Dĩ Niên co lại, khó khăn cúi người tránh đi, Úc Sóc lại đập một chưởng lên ngực cậu, tấn công liên tục khiến người ta không kịp đối phó. Từ Dĩ Niên bị sức mạnh khổng lồ đập ngã vào trong hố đá vụn, cả người cậu đẫm máu, trong lúc chiến đấu áo gần như rách thành từng mảnh, thậm chí có chỗ còn dính cả vào miệng vết thương máu thịt lẫn lộn. Cơn đau dữ dội khiến thần kinh cậu tê liệt, ánh điện vốn chói mắt cũng dần ảm đạm phai màu.
Từ Dĩ Niên không thể thở được, trong xoang mũi và khoang miệng nồng nặc mùi máu, bị thương nặng khiến thế giới trước mắt cậu trở nên mông lung mờ ảo. Cậu đau đến mức gần như mất đi cảm giác, lại biết mình dù có thể nào cũng không thể ngã xuống được. Cậu là người duy nhất có thể gϊếŧ chết Úc Sóc, nếu cậu không tiếp tục chiến đấu, nếu cậu không thể thắng....
Phía xa vang lên tiếng xào xạc, cành cây sinh trưởng nhanh chóng hệt như cái ô khổng lồ, bao trùm cả quảng trường đi vào trong đó, Từ Dĩ Niên gắng gượng ngẩng đầu, trông thấy cây mây khổng lồ bỗng nhiên mọc lên từ đất.
Dây mây rậm rạp đan chen đao máu rơi xuống tựa như mưa rào, Úc Sóc không thể tránh khỏi cành cây cứng cáp. Hắn khẽ xì một tiếng, mặc dù bị ép hiện thân, nhưng chút mánh khóe ấy hắn cũng không để vào mắt, đao máu bén nhọn lướt qua cơ thể hắn mấy lần, lúc chạm vào xương cốt phát ra tiếng cọ xát chói tai, Úc Sóc hơi bực mình, hắn dứt khoát đổi hướng xông về phía Nam Chi với Tạ Kì Hàn, định giải quyết ngọn nguồn này trước.
Ngay trong nháy mắt hắn xoay người, sau cổ truyền đến cơn đau nhỏ đến không thể nhận ra, Úc Sóc chợt ý thức được không đúng, nhưng đã quá muộn____
Hắn bị ép đứng yên tại chỗ, không thể di chuyển được tí nào, như con rối bị kẻ khác thao túng.
Một sợi dây rối nhỏ mảnh xuyên qua cành mây rậm rạp, đâm vào cột sống Úc Sóc. Úc Sóc nâng mắt lên, trông thấy Úc Hòe bên trên tán cây đại thụ.
Không biết Úc Hòe tỉnh lại từ khi nào, nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng chật vật, cả người anh thấm đẫm trong máu, thậm chí xương sống bởi vì tổn thương nghiêm trọng mà phải ngồi dựa nghiêng ngả vào thân cây, bên cạnh anh lơ lửng một linh thể nho nhỏ, còn sợi dây rối khống chế Úc Sóc, thế mà lại nối liền với trái tim Úc Hòe!
Vô số đao máu và cành cây rậm rạp chẳng qua là để che giấu, mục đích thật sự chỉ có sợi dây rối này. Lúc này Từ Dĩ Niên để ý thấy sợi dây nhỏ đó, vẻ mặt chợt thay đổi.
___Khi tộc Nữ Rối sử dụng dây rối, nếu đối tượng bị điều khiển mạnh hơn người điều khiển, người điều khiển chỉ có thể lấy máu đầu tim của bản thân làm vật dẫn, trả giá bằng chính tuổi thọ của mình để khống chế mục tiêu.
Dù cho tuổi thọ của ma tộc dài hơn những yêu tộc khác, Từ Dĩ Niên cũng không dám nghĩ dưới tình huống bị thương nặng Úc Hòe đã phải trả cái giá bằng bao nhiêu năm tuổi thọ để khống chế Úc Sóc. Cậu chật vật nằm trên đống bụi đất đá vụn, máu và mồ hôi lu mờ thế giới trước mắt, sợi dây như chỉ bạc nối liền trái tim Úc Hòe lại chói mắt đến dị thường.
Từ Dĩ Niên nắm chặt đá vụn bên cạnh, đầu nhọn sắc bén đâm mạnh vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn sống động khiến dòng suy nghĩ gần như tan rã của cậu về lại quỹ đạo. Máu toàn chân chảy mạnh, khát vọng mãnh liệt cuồn cuộn trong lòng, dị năng vốn đã khô cạn lại ngưng tụ thành ánh sáng vàng nhạt trên đầu ngón tay lần nữa.
Úc Hòe đánh cược tính mạng cho cậu một tia hi vọng, sao cậu có thể buông bỏ ở ngay lúc này?
Chỉ thêm một chút thôi, rồi sẽ chấm dứt tất cả mọi thứ!
....
Xương cốt toàn thân Úc Sóc liên tục rung động, khi cọ xát phát ra tiếng vang quỷ dị, hắn liều mình muốn thoát khỏi tình huống bị kìm hãm. Vùng vẫy dữ dội như vậy khiến tim Úc Hòe không ngừng trào máu.
Sắc mặt Úc Hòe trắng bệch, cơn đau như cắt vào tim khiến cả người anh run rẩy, gần như mất đi ý thức. Khống chế Úc Sóc tiêu hao nhiều hơn anh nghĩ, anh không dám chắc mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, nếu anh không thể tranh thủ đủ thời gian cho Từ Dĩ Niên....
Một tia sáng màu vàng chợt xuyên qua màn đêm tăm tối, ánh mắt mọi người cùng bị điểm sáng ấy thu hút, trong nháy mắt tiếp theo, cột sáng khổng lồ bỗng nhiên đáp xuống từ tận mây xanh!
Ầm___! !
Ánh điện chói mắt ấy đi quá nhanh, tích tắc sau đó mới vang lên tiếng đinh tai nhức óc. Màu vàng rực rỡ bên trên vòm trời tựa như mặt trời ban mai, lại thêm một ánh điện vang tận trời cao cắt ngang bóng đêm!
Ầm, roẹt! !
Dây leo che phủ trên khắp quảng trường lập tức tan tành thành tro, chấn động cực lớn dấy lên một một làn sóng khí mãnh liệt. Úc Sóc bị dây rối ép đứng tại chỗ, cả người phải chịu tấn công trực tiếp.
Từ Dĩ Niên lảo đảo đứng lên, cậu sợ một khi mình thả lỏng sẽ không còn sức nữa, gần như phát điên tấn công Úc Sóc. Toàn bộ ánh điện cùng tập trung trên đầu Úc Sóc, từng tia sét đâm xuyên qua cơ thể hắn, Úc Sóc kêu gào vô cùng thảm thiết, ngọn lửa xanh thẫm bao quanh người hắn dần yếu ớt, đến khi ánh lửa hoàn toàn lụi tàn, Úc Sóc ngã ầm xuống đất.
Cơ thể hắn từ xương khô dần biến trở về dáng vẻ ban đầu, cả người bị ánh sáng tổn thương, không còn chỗ nào nguyên vẹn, hắn gần như ngừng thở, tựa như cái xác bị lửa thiêu thành than.
Bóng đêm bao trùm khắp Cảng Tự Do dần tản đi, tia nắng đầu tiên xô mở bóng đêm nặng nề đổ xuống. Theo mặt trời ngày càng lên cao, ráng mây lộng lẫy tựa như biển hoa rực rỡ, nở rộ lên màu tươi đẹp không gì sánh bằng.
Vậy mà gặp được đúng lúc rạng đông.
Ánh bình minh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Từ Dĩ Niên, cậu nhìn Úc Sóc không còn động đậy, hơi không thể tin được mọi thứ thật sự đã kết thúc.
Tạ Kì Hàn phía xa cũng sững sờ, ngơ ngẩn nói: "....Ôi đệch, thắng hả?"
Cảm giác mừng như điên không thể ngăn cản trào dâng trong lòng, hắn nhịn không được lặp lại một lần: "Thắng thật hả!....Lão đại cậu thấy không? Cái tên già đó cuối cùng cũng ngã xuống rồi! Từ Dĩ Niên lợi hại quá, tôi đã nghĩ xong di ngôn phải viết thế nào luôn rồi ấy....!"
Tạ Kì Hàn nói chuyện câu đầu không khớp câu cuối, niềm vui sống sót sau tai nạn khiến hắn phấn khích đến chết đi được. Dưới sự điều khiển của Nam Chi, cành cây mang theo Úc Hòe chậm rãi đáp xuống từ tán cây khổng lồ. Lúc Úc Hòe bước xuống hơi lảo đảo, Nam Chi đúng lúc tiến lên đỡ anh.
Như thể cảm nhận được gì đó, Từ Dĩ Niên đang cách Úc Hòe hơn nửa quảng trường nâng mắt nhìn anh.
Chắc chắn Úc Hòe vẫn còn sống, tảng đá cuối cùng trong lòng Từ Dĩ Niên cũng rơi xuống. Cậu cố gắng nở một nụ cười với Úc Hòe, trên gương mặt dính đầy máu và bụi đất lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm, nét mặt vô cùng dịu dàng.
Ngay sau đó, Từ Dĩ Niên quay lưng lại, run rẩy khom lưng, mười ngón tay phủ kín vết thương dùng hết sức chống đầu gối, luồng nhiệt nóng cháy lại cuồn cuộn lên trong lồng ngực, như là không muốn tiếp tục chịu trói buộc trong thân thể này nữa.
Từ Dĩ Niên liên tục ho khan, luồng nhiệt đậm mùi máu tanh như thể tìm được lối thoát, cậu phun ra một ngụm máu lớn.
Hình như phía xa truyền đến thanh âm gì đó, nhưng cậu đã không còn nghe thấy được nữa.
Cả người Từ Dĩ Niên ngã xuống bốc lên bụi mịn xung quanh. Cậu nhắm mắt lại, hoàn toàn lâm vào hôn mê.