Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!

chương 59: ngoại truyện: lời thề hoa hồng trắng (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(phiên ngoại này là cầu nối giữa pé Pup với Pa >:D

Vương Mỵ đạp xe từ chợ trở về, phía trước giỏ xe chứa rất nhiều thực phẩm tươi nguyên.

Ngày thường vì bận rộn đi làm, thức ăn ở nhà trẻ chưa chắc đã đầy đủ dinh dưỡng, cô thừa dịp ngày chủ nhật được nghỉ ở nhà làm hoành thánh cho Bối Bối đổi món. Cô cũng biết con của mình là đứa trẻ kén ăn.

“Tiểu Vương, đã về rồi?”

“Vâng, cô Lý.” Vương Mỵ cười chào người phụ nữ trung niên đứng ở phía trong vườn rau xanh. “Cô Lý, cô có nhìn thấy Bối Bối nhà cháu hay không? Cháu nhờ Danh Danh trông giúp.”

Bà Lý cầm bình tưới, vừa tưới nước lên rau xanh vừa nói: “Buổi sáng lúc cô ra ngoài còn thấy Danh Danh mang theo Bối Bối chơi trốn tìm ở kho thóc, thoáng cái giờ đã không thấy đâu rồi a…”

Ánh mắt bà Lý nhìn qua lại một hồi, lau bàn tay ướt nước tiến lại gần chỗ Vương Mỵ nói nhỏ: “Tiểu Vương, nghe nói mẹ của Danh Danh chưa lấy chồng mà đã sinh ra thằng bé, cho nên bị người thân đuổi ra khỏi nhà, mang theo thằng bé đến Thái Dương cung? Cháu cùng cô ấy là chỗ quen biết, cháu nói chuyện này có phải thật hay không?”

Những năm này, phụ nữ chưa lấy chồng mà đã có con là chuyện bị người đời khinh ghét. Phụ nữ chưa chồng mà đã sinh con luôn bị người người mắng nhiếc, lên án.

Bà Lý là người tốt, nhưng lại thích đưa chuyện, nếu đem chuyện của Thư Hinh nói cho bà biết, chỉ sợ khắp Thái Dương cung không ai là không biết.

Vương Mỵ hơi nhíu mày, nhưng vẫn thản nhiên cười: “Cô Lý, mấy năm trước Trung Vĩ ra đi, để lại cháu cùng Bối Bối một mình ở nơi này. Cô cũng biết một mình nuôi con là chuyện không hề dễ dàng, cháu làm sao có thể hỏi cô ấy những chuyện này, có phải hay không?”

Bà Lý suy nghĩ một lúc, Thư Hinh mang theo con nhỏ chuyển tới Thái Dương cung chưa đến một năm, có lẽ cũng giống như Vương Mỵ chồng chết vất vả nuôi con một mình. Ở khu nhà Thái Dương cung vì sao lại có tới hai người phụ nữ số khổ như vậy? Đều tuổi trẻ xinh đẹp nhưng lại nuôi con một mình.

Bà Lý càng nghĩ càng thấy thương cảm cho hai người, liên tục lắc đầu: “Ai……. Đều là số mệnh đã định. Thằng bé Danh Danh nhìn cũng rất sáng sủa, thông minh, lớn lên chắc sẽ rất đẹp trai a. Chắc chắn là di truyền từ cha rồi. Lúc nãy thấy thằng bé ôm Bối Bối đi ra, không biết hai đứa làm gì mà mặt mũi đỏ bừng bừng, trông thật đáng yêu.”

Nói xong, bà Lý bỗng nhiên hưng phấn kéo tay đuổi theo Vương Mỵ đã đi về phía cửa nhà, vẻ mặt buôn chuyện thì thầm nói: “Danh Danh hình như có ý với Bối Bối nhà cháu nha. Có phải đã thích con bé rồi hay không? Lúc nào cũng thấy hai đứa nhỏ dính chặt lấy nhau như đường như mật. Một đứa đẹp trai một đứa xinh gái, cô nghĩ hay là cháu cùng Thư Hinh cho hai đứa đính ước đi, sớm trở thành người một nhà.”

Vương Mỵ bật cười: “Aiz…… thời buổi này đã là những năm bao nhiêu rồi mà còn muốn đính ước ạ? Cô Lý, cô cũng nghĩ nhiều quá rồi, Bối Bối nhà cháu mới bốn tuổi, Danh Danh cũng hơn mười tuổi thôi. Hai đứa trẻ chơi với nhau thì có thể có cái gì nha!” Vừa nói chuyện, Vương Mỵ vừa mang mấy túi đồ vào nhà.

Bà Lý không đồng tình: “Tiểu Vương, cháu không nhận ra Danh Danh không giống với những đứa trẻ khác. Thằng bé này có thể là sói con đó nha, ánh mắt đó vừa nhìn đã biết lớn lên sẽ rất có tiền đồ. Cháu không thể không nghe trưởng bối nói, không bằng sớm đính ước cho hai đứa nhỏ, nếu không cô giúp Kì Kì nhà cô đi trước một bước.”

“Mau a…… Cô mau đi đính ước đi……” Vương Mỵ cất đồ ăn vào nhà, sau đó quay ra, cười tiễn bà Lý.

“Dì Mỵ.” Thanh âm trong trẻo không phân biệt là của bé trai hay bé gái từ ngoài cửa vang lên. Vương Mỵ ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn thấy một đứa bé trai mặc áo trắng quần màu xanh đang dắt tay một bé gái mặc đồ lụa mỏng đứng ở cửa.

Cô đứng dậy, lau tay, đi qua ôm lấy Bối Bối, rồi lại quay sang hỏi bé trai: “Danh Danh, mẹ của cháu đã về chưa?”

“Vẫn chưa. Mẹ cháu dạy đàn dương cầm ở CổNam, cách nơi này rất xa. Cháu bảo mẹ buổi trưa không cần trở về, buổi chiều còn có buổi dạy nữa, tránh đi về nhiều lần.”

Ngay cả CổNamở nơi nào thằng bé cũng đã biết. Vương Mỵ cười hiền hỏi lại: “Vậy buổi trưa cháu ăn gì?”

“Có lẽ là tự mình rang cơm, hoặc là ở chỗ bác Trương hoặc bà Lý ăn gì đó.” Thằng bé nhìn lướt qua mấy đồ đặt trên bàn, ngẩng đầu cười nói: “Nhưng mà bây giờ cháu nghĩ có thể ở nhà của dì Mỵ ăn hoành thánh.”

Nhìn đôi mắt đen tỏa sáng của đứa bé đối diện mình, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn khoan khoái lộ ra mỉm cười mê hoặc lòng người, Vương Mỵ có chút sửng sốt, phát hiện chính mình không thể cự tuyệt thỉnh cầu. Cô bật cười, một tay ôm lấy Bối Bối, một tay sờ nhẹ đầu hắn: “Cháu đúng là tiểu tử tinh quái!”

Bối Bối ở trong lòng cô vặn vẹo một hồi, chen miệng nhỏ nhắn nói: “Tiểu ca ca là tiểu tinh quái, Bối Bối là tiểu tiểu tinh quái!”

Hai người cười rộ lên……

Biết dì Mỵ sẽ lưu mình lại cùng ăn cơm trưa, Danh Danh quen thuộc chạy tới bồn rửa tay sạch sẽ, rồi trở lại ngoan ngoãn nhìn Vương Mỵ đang bao hoành thánh trên bàn.

Chăm chú nhìn cô làm vài cái, không cần cô chỉ dạy, thằng bé còn tự học được, càng bao càng đẹp.

Nhớ tới lời của bà Lý, cô không khỏi thử đánh giá đứa bé này. Đang ở thời điểm phát dục trưởng thành, tuy thân thể hơi gầy yếu, nhưng khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn kia lớn lên nhất định sẽ mê hoặc nhiều cô gái. Đặc biệt là đôi mắt đen láy tỏa sáng, đồng tử trong vắt như mặt nước tĩnh lặng, cùng với khuôn mặt bình tĩnh tươi cười, một chút cũng không giống với đứa nhỏ mới hơn mười tuổi.

Đứa nhỏ này là thực hiếm có, phơi nắng cả ngày cũng không thể tìm thấy trong đám người một người giống như nó.

Vì sao Danh Danh trừ bỏ đi học hoặc là giúp Thư Hinh dọn dẹp nhà cửa, đều qua nhà giúp cô trông Bối Bối?

“Danh Danh, tại sao không thấy cháu đi chơi cùng bạn bè? Chơi với Bối Bối không phải là rất buồn hay sao?”

Tay Danh Danh đang bao bột ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng: “Không có gì buồn chán! Bối Bối là thiên sứ của cháu, em ấy sẽ không nói cháu là đứa nhỏ không có cha!”

Vương Mỵ bỗng dưng cảm thấy chua xót, thằng bé mới mười tuổi đã phải nhận lấy rất nhiều lời qua tiếng lại, sự lạnh lùng của con người, nhìn tới Bối Bối đang ở bên cạnh cười đến vô ưu cô tư, cổ họng giống như nghẹn đắng lại, sau đó chậm chạp an ủi nói: “Danh Danh, cháu không cần để ý lời người khác nói bậy.”

Danh Danh cười yếu ớt, nhìn về phía Bối Bối, trong mắt ánh lên tia dịu dàng: “Bọn họ cũng không phải là gì của cháu, cháu chỉ cần Bối Bối.”

Nhờ có sự giúp đỡ của Danh Danh, hoành thánh rất nhanh đã bao xong. Vương Mỵ bắc bếp, nhanh chóng thả vào nồi nấu chín.

Trên bàn cơm, Bối Bối ngồi ở ghế cao của con bé, tay cầm thìa nhỏ chọc chọc hoành thánh trong bát nhưng lại không hề đưa vào miệng ăn một miếng.

“Bối Bối, đừng nghịch nữa. Mau ăn đi!” Vương Mỵ dỗ dành đứa nhỏ, quay qua nhìn Danh Danh đang chăm chú nhìn con mình. Cô nhín thấy môi thằng bé có vết thương, lúc ăn hoành thánh bị chạm vào có vẻ bị đau liền quan tâm hỏi: “Danh Danh, miệng của cháu làm sao vậy?”

Thằng bé dùng tay trái che giấu vết thương trên môi, mắt hơi rũ xuống trả lời: “Không có việc gì ạ.”

Bối Bối ở bên cạnh đột nhiên hưng phấn ném thìa lại trong bát không ngừng kêu lên: “Bối Bối cắn! Là Bối Bối cắn!”

Vương Mỵ thở dài, con gái của cô làm sao có thể đi cắn người khác.

“Bối Bối, sao con lại cắn ca ca?”

Bối Bối mím mím môi, ánh mắt suy nghĩ hỏi: “Vì sao không thể cắn a?! Ca ca cắn Bối Bối, Bối Bối cũng cắn ca ca! Bối Bối muốn cắn ca ca!”

Vương Mỵ chấn động, tay kéo gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối, nhìn trái nhìn phải đều không có dấu vết bị cắn, lại ngẩng đầu nhìn Danh Danh.

Thằng bé cúi đầu ăn hoành thánh, hai tai đều đã đỏ ửng. Cặp mắt đen láy trộm liếc cô một chút rồi lại vùi đầu ăn, mặt càng ngày càng hồng.

Ăn xong phần mỳ trong bát, thằng bé buông thìa, cẩn trọng nhìn Vương Mỵ nói: “Dì Mỵ, cháu có thể nói với dì chuyện này được không?”

Bối Bối vung thìa, mang hoành thánh trong bát đổ cả ra ngoài, làm cho Vương Mỵ chú ý. Cô cầm thìa đem hoành thánh nhét vào miệng nhỏ nhắn của con bé, mà Bối Bối lại xoay người, đem hoành thánh phun hết lên trên bàn, lớn tiếng kêu: “Thực khó nuốt, Bối Bối không ăn, không ăn!”

Vương Mỵ bất lực, một tay nắm lấy Bối Bối đang muốn bỏ chạy, một bên nói với Danh Danh: “Chờ một chút, để dì cho Bối Bối ăn xong đã. Con bé này ngày hôm nay tại sao lại biếng ăn như vậy?”

Danh Danh kéo tay nàng, nhẹ giọng nói: “Dì Mỵ, để cháu thử có được hay không?”

Thằng bé đi qua đoạt lấy thìa đồ chơi trong tay Bối Bối, lại kéo ghế của mình tới gần, ngồi xuống bao vây xung quanh Bối Bối, tránh cho con bé lộn xộn.

Trong tay Bối Bối không có thứ gì chơi liền bắt lấy mặt chìa khóa trên cổ Danh Danh, xoay qua xoay lại thích thú nghịch ngợm.

“Bối Bối, đến, ăn hoành thánh.” Thằng bé không giận, ôn nhu nhìn con bé.

“Nuốt không trôi, Bối Bối nuốt không trôi! Bối Bối không ăn…….”

Thằng bé nhìn một đám hoành thánh đã bị quấy lung tung ở trong bát, rồi lại nhìn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, bỗng đem thìa chuyển về chính mình, trước đem lớp vỏ bên ngoài cắn một miếng, phần còn lại đưa về cửa miệng con bé dụ dỗ: “Ca ca một nửa, Bối Bối một nửa, thi xem ai ăn hết trước được không?”

Nói xong còn cố ý làm động tác nuốt xuống: “Xem, ca ca sắp nuốt mất rồi!”

Tiểu Bối Bối nóng nảy, lập tức há miệng ngậm lấy miếng hoành thánh, rồi không kịp nhai đã vội vàng nuốt vào trong bụng, sau đó há miệng thật lớn kêu lên: “Bối Bối trước, là Bối Bối trước…..”

Thằng bé cười khẽ, nhìn thấy cổ họng nhỏ của Bối Bối di chuyển lên xuống, đem tốc độ ăn của mình chậm lại, sau đó dùng phương thức cũ giúp con bé ăn hết hoành thánh.

……

Vương Mỵ thật sự rất ngạc nhiên……

Cô nghẹn họng nhìn trân trối thằng bé buông chiếc bát xuống, dùng khăn tay giúp Bối Bối lau miệng.

Sau đó con gái cô còn không biết xấu hổ đúng lên ghế nhào vào lòng thằng bé, miệng hôn nhẹ lên môi thằng bé, đem nước miếng vương đầy trên mặt thằng bé.

Mà thằng bé cũng ôm lấy vai con bé, nhẹ nhàng vuốt ve, mặc kệ cho con bé tàn sát bừa bãi gương mặt mình.

Vương Mỵ lại lần nữa ngạc nhiên rồi……

“Bối Bối, xuống dưới, sao có thể cắn ca ca?!”

“Bối Bối cắn ca ca, ca ca cũng cắn Bối Bối!” Tiểu cô nương còn không rõ chính mình làm sai cái gì, vẫn chu miệng tiếp đi lên.

“Không sao ạ, khi nào Bối Bối vui vẻ đều như vậy.” Thằng bé sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối, rồi vui vẻ hôn nhẹ lên môi con bé hai cái, ý tứ chính là mình cũng có cắn ngược lại.

“Bối Bối còn muốn……” Tiểu cô nương nhíu mày, cảm giác đối phương hôn mình lấy lệ.

Vương Mỵ mau té xỉu……

Cô đem con gái từ trên người thằng bé kéo qua: “Không thể! Bối Bối!”

Tiểu cô nương tay cầm mặt chìa khóa của thằng bé, vặn vẹo muốn thoát khỏi vòng tay mẹ.

“Dì Mỵ, dì cảm thấy con trai lớn lên đẹp trai là kẻ vô trách nhiệm sao?” Giọng nói trong trẻo vang lên, kéo không khí hỗn loạn trong phòng trở về.

“Sao?” Vương Mỵ nâng mi nhìn thằng bé: “Danh Danh, sao cháu lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì mọi người đều nói ba cháu rất đẹp trai, nhưng lại không có trách nhiệm, bỏ lại mẹ con cháu. Cho nên bọn họ nói cháu sau này lớn lên rất dễ nhìn, cũng sẽ giống như ba là người vô trách nhiệm!”

Vương Mỵ nhíu mày, trong lòng thầm mắng những người đưa chuyện, trước mặt đứa nhỏ mười tuổi còn có thể nói như vậy, cũng không sợ bị trời quả báo.

“Danh Danh, cháu nghe dì nói, mọi chuyện không phải là như vậy. Ba cháu không phải người vô trách nhiệm, con trai đẹp trai cũng không nhất định phải là người vô trách nhiệm!”

Vẻ mặt của thằng bé trở nên nghiêm túc, hỏi lại: “Vậy dì Mỵ, dì có cảm thấy cháu lớn lên sẽ trở thành một người rất vô trách nhiệm hay không?”

Vương Mỵ nhíu mày, cảm thấy những lời Danh Danh nói đều ẩn chứa hàm ý. Nhưng là vấn đề của trẻ con, cô cũng không muốn một lần nữa để thằng bé chịu đả kích.

“Sẽ không.” Cô do dự nói: “Cho dù Danh Danh sau khi lớn lên dễ nhìn cũng nhất định sẽ là người đàn ông rất có trách nhiệm!”

Danh Danh cười giảo hoạt, đem lời nói lúc trước lặp lại: “Dì Mỵ, dì thực nghĩ như vậy, cháu có thể hỏi một chuyện được hay không?”

Vương Mỵ lại nhíu mày, gật gật đầu……

Đôi mắt đen của thằng bé ánh lên tia sâu thẳm, hút hồn người, nhìn Vương Mỵ từng chữ từng chữ một nói ra: “Dì Mỵ, chờ cháu trưởng thành, có thể đem Bối Bối giao cho cháu được không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio