Suốt ba ngày sau đó, tuyết vẫn rơi dày đặc khiến Thừa Ngân cùng Hà Bá đều không thể rời khỏi nhà. Thừa Ngân ngồi trên giường quấn chăn phóng mắt ra cửa sổ. Bên ngoài, những khóm hoa hồng hồng trắng trắng sớm đã bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày. Tiếng gió ù ù, những thân cây trúc va vào nhau xào xạc xào xạc. Bất giác, hắn nhớ lại chuyện kiếp trước cùng những gì vừa mới xảy ra gần đây. Bỗng dưng hắn có ảo giác, phải chăng đây chính là một giấc mộng? Nhưng không phải, nơi hắn đang ngồi là thực. Như vậy, chuyện kiếp trước chỉ là ảo ảnh mà thôi, có phải hay không?
Thừa Ngân không rõ, mọi thứ với hắn giờ đây thật mơ hồ, phút chốc trở nên nghi ngờ về nhân sinh quan mà mình đã trải qua. Trước đây, hắn có thể tự tin rằng với bản lĩnh của mình, hắn có thể sống một cách đường đường chính chính ở thế giới này. Nhưng mà sáu mạng người Hà Bá đã lấy đi phần nào thức tỉnh hắn. Nó như một hòn đá to đập vào đầu hắn, nói với hắn rằng, ở thế giới này, hắn bất quá cũng chỉ là một cành cây ngọn cỏ mà thôi. May mắn thì có thể bình an mà trải qua trăm năm.
Thừa Ngân lại nhìn căn nhà nơi mình đang ở, bỗng dưng hắn nghĩ, thật tốt, có một nơi che mưa chắn gió trong những ngày tuyết rơi còn may mắn hơn những người đang lây lất ngoài kia, và cả những thân xác vô danh đã chìm xuống dòng sông mấy ngày trước nữa. Hứa Thừa Ngân không phải là người thích ồn ào, náo nhiệt. Cho nên, thay vì ra ngoài kia lăn lộn đấu đá, hắn sẽ ở lại đây mà trải qua hết đời. Hoặc tùy tiện tìm một cô nương nào rồi cùng nhau sinh con đẻ cái, sống bình đạm qua ngày.
Thừa Ngân bỗng nhớ lại người mẹ đã rời bỏ hai cha con hắn, nhớ lại mối tình thời đại học. Hắn tự hỏi, nếu như trong lúc hắn nghèo khó bệnh tật, người đàn bà của mình có hay không lại chạy theo người khác? Khi đó, hắn sẽ cảm thấy như thế nào? Thất bại, tủi nhục hay phẫn hận đây? Bao nhiêu năm nay hắn đã hiểu ra một chuyện, trên đời có một thứ sẽ mãi mãi không bỏ hắn. Chính là đồng tiền! Phải rồi, hắn nhất định phải kiếm thật nhiều tiền. Rồi ở lại căn nhà này cũng không tệ, dù cô đơn một chút nhưng chí ít hắn cũng sẽ không sợ mùa đông phải bị người khác bỏ rơi thêm lần nào nữa.
Thừa Ngân đang thất thần, bất giác giường khẽ run lên một cái. Hà Bá từ lúc nào cũng trèo lên rồi nằm xuống một bên nhìn hắn. Thân thể y khá lạnh lẽo, dường như vừa từ bên ngoài trở về. Thừa Ngân cũng không xoay đầu lại, hắn vẫn đắm chìm vào màn tuyết trắng không điểm ngừng ngoài kia. Thật lâu sau, hắn khàn khàn giọng nói.
"Trời lạnh, ngươi đã đi đâu?"
"Ta mang chôn giáp phục và thẻ trúc."
"Sao không ném xuống sông?"
"Sau này sẽ có lúc cần dùng đến."
"Ờ..."
Bên trong lại yên lặng thêm lần nữa. Bắt đầu trước vẫn là Thừa Ngân.
"Lão tử thèm thịt!"
"..."
"Đã hơn nửa tháng lão tử chưa được ăn thịt! Con mẹ nó thèm!"
Hà Bá một tay kê dưới đầu, một tay để trên bụng nhìn hắn.
"Tuyết ngừng rơi chúng ta sẽ xuống trấn mua!"
Thừa Ngân bất giác liếc mắt nhìn y một cái.
"Cá dưới sông còn nhiều, ăn hết sông rồi hãy nghĩ đến chuyện mua thịt!"
Cá dưới sông có thể ăn hết vậy không phải muốn nói là cả đời này hắn cũng chỉ ăn cá hay sao? Thật sự quá keo kiệt rồi! Hà Bá hừ một cái, mấy ngày ở chung y đã rất rõ, người này có một sự mê luyến đặc biệt với đồng tiền. Kêu hắn lấy tiền ra e là còn khó hơn lên trời.
"Ngươi không phải cũng có tiền hay sao? Vì chút đồng tiền mà phải khiến bản thân khổ sở, không cảm thấy mệt mỏi? Kiếm tiền nhiều để làm gì mà đến một chút đồ ăn cũng không dám mua?"
"Hà Bá ơi là Hà Bá, ngươi bình thường ít nói, đến khi nói nhiều cũng chỉ toàn chống đối bố."
Thừa Ngân tằng hắng giọng xem thường một cái rồi ngoảnh cổ nhìn ra ngoài.
"Là tiền dưỡng già của lão tử. Lão tử không thể tùy tiện dùng."
"Cái gì mà tùy tiện, ăn uống không thể tính là tùy tiện."
Thừa Ngân không phản bác, cho đến một lúc sau hắn mới lên tiếng. Giọng nói rất thấp, tựa như tiếng tình nhân thủ thỉ trong đêm.
"Ngươi không phải bố, ngươi sẽ không hiểu!"
"..."
"Tiền có thể đòi lại mạng người từ tay thần chết, ngươi tin không?"
Thừa Ngân vừa nói vừa nhếch mép lên cười, nhưng rõ ràng giọng có một tia trào phúng cùng chua xót.
"Người thân của ngươi ở đâu?"
"Chết rồi!"
Thừa Ngân nói dứt khoát như đây không phải là chuyện của hắn. Hắn vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa số, ánh mắt như đang lạc vào một không gian nào khác, nơi từng có gia đình của hắn, một gia đình trọn vẹn.
"Nhà ta rất nghèo. Mẫu thân chê phụ thân không có tiền nên đã bỏ đi để được sung sướng. Phụ thân ta thật vất vả nuôi ta lớn lên, vậy mà ổng còn chưa có ngày tận hưởng thành quả thì chết con mẹ nó rồi! Không có tiền chữa bệnh, ngươi hiểu không? Ha ha. Đại phu...chỉ nhìn tiền, không nhìn người. Ông ấy chết cũng trong một ngày mùa đông lạnh lẽo như thế này..."
Thừa Ngân chợt ngừng lại một chút, khóe môi khẽ cong lên, cười cười. Nhưng Hà Bá có thể nhận thấy hắn đang vô cùng thương tâm. Có lẽ, người phụ thân đó chính là thứ quý giá nhất trong cuộc đời hắn. Y nhíu nhíu mày lẳng lặng nhìn Thừa Ngân. Hắn thở ra một hơi, hai cánh tay nắm vào nhau đưa lên khỏi đầu rồi vặn eo một cái.
"Giờ ta không còn bất kỳ người thân nào nữa! Ha ha."
Một câu nói ngắn gọn nhưng có rất nhiều ý nghĩa. Không còn bất kỳ người thân nào, cảm giác đó quả nhiên cũng chỉ có người từng trải qua mới hiểu được.
"Vẫn còn ta!"
"...Hả?"
Thừa Ngân tưởng mình nghe nhầm thì khẽ xoay đầu lại. Hà Bá mím môi một cái, vừa lạnh lùng lại vừa có chút ấm áp. Ánh sáng bên ngoài phòng hắt vào gương mặt y, tranh sáng tranh tối. Lúc này trông y thật vô cùng anh tuấn.
"Không phải ngươi nói chúng ta là huynh đệ kết nghĩa sao? Đại ca?"
"Đại ca?"
Thừa Ngân vì hai tiếng đại ca này mà trở nên vô cùng cao hứng. Hắn nhớ lại dường như đã nhiều năm rồi, kể từ khi ba mình mất, khi hắn từ người có gia đình trở thành kẻ trắng tay, thì cũng không còn bạn bè thân thiết nữa. Thừa Ngân không quan tâm ai và cũng không còn ai quan tâm đến hắn.
Bỗng nhiên, khi lạc đến thế giới này, hắn vậy mà nhặt được Hà Bá, còn cùng hắn trải qua những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đặc biệt khó quên như vừa rồi. Cũng được, có một người bạn đồng hành với mình như vậy thật tốt! Hắn bất giác cười thật lớn, rồi xoay lại kéo tay Hà Bá rời khỏi giường, y nhìn chỗ nối chặt giữa hai bàn tay mà không khỏi nhìn lâu thêm một chút.
"Đi đâu?"
"Đại ca mang ngươi đi ăn thịt! Ha ha."
Dứt lời, bọn họ liền rời khỏi nhà. Cũng không quản đã đi bao lâu, đến khi đôi chân Thừa Ngân cảm thấy lạnh buốt rã rời thì đã đến được thị trấn. Sau lưng bọn họ chính là con đường đã đi qua, để lại một hàng dấu chân dài thẳng tắp in trên nền tuyết lạnh.
"Khách quan, ngài dùng gì?"
Tiểu nhị vừa nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào thì liền lấy chiếc khăn đang treo trên vai chạy ra lau vội chiếc bàn.
"Chủ quán, cho hai tô mì, nhiều thịt một chút!"
"Có ngay!"
Chỗ bọn họ ngồi là một quán mì ven đường. Nói là quán nhưng thật ra chỉ tùy tiện treo một miếng da lớn, căng thành bốn góc. Bày biện thêm vài cái bàn tạo thành một quán nhỏ. Lúc hai người bọn họ vừa đến thì còn nhìn thấy tiểu nhị đang ngồi ngủ gục trên ghế. Thời thế chưa ổn định, dân trong thành vẫn chưa có tinh thần ăn uống, nhất là trong những ngày tuyết rơi lạnh lẽo thế này.
"Lạnh không?"
Hà Bá vừa nói, vừa vươn tay gỡ vài bông tuyết treo trên tóc Thừa Ngân, hắn hơi tránh đầu sang một bên né y, tự tay phủi phủi.
"Không lạnh, không lạnh! Nam nhi đại trượng phu, chút ít này thì có là gì chứ! Ha ha."
Hắn vẫn là đàn ông đó, còn là đàn ông trẻ khỏe, đẹp trai, cũng không thua gì ngươi đâu tên tám múi, bất quá giờ hắn chưa có múi nào. Thừa Ngân âm thầm chém giết trong lòng. Đợi sau này sau khi có tám múi rồi, hắn nhất định ngày ngày cởi trần, giờ giờ cởi trần chạy loạn khắp nơi khoe thân. Đừng cậy mạnh với hắn. Con mẹ nó, hắn cũng không phải một múi suốt đời đâu.
"Hừ!"
Thừa Ngân khẽ hừ ra ngoài miệng, còn Hà Bá vẫn ngồi đó lạnh mặt quan sát nét mặt biến đổi liên tục của hắn. Thừa Ngân bỗng dưng dựng thẳng thắt lưng, ưỡn ngực, còn khẽ xắn tay áo lên cao, gồng gồng mấy cái liền lộ ra bắp tay thon gầy. Hà Bá nhìn hành động trẻ con ấu trĩ của hắn mà không khỏi nhếch mép lên một cái.
Rất nhanh hai tô mì bóc khói nghi ngút được mang ra. Thừa Ngân thèm đến chảy nước miếng, liền xoa xoa hai bàn tay sắp đông cứng vì lạnh của mình vào quần rồi cầm đũa lên.
"Ăn đi, ăn đi!"
Dứt lời, hắn cúi đầu xì xụp húp nước. Mùi hành tỏi phi cùng mùi thơm của mì, thịt và nước súp khiến hắn càng ăn càng thấy ngon. Nhanh chóng tô nhỏ liền thấy đáy. Hắn đang gấp miếng thịt cuối cùng cho vào miệng thì bỗng dưng trong tô xuất hiện thêm một đũa thịt. Hắn trong miệng còn ngậm mì khẽ ngẩng đầu lên nhìn Hà Bá.
"Cho ngươi!"
"...Ờ!"
Thừa Ngân hơi khựng lại một chút nhưng cũng không khách sáo mà nhanh chóng ăn hết phần thịt. Hà Bá nhìn thấy hắn ăn ngon lành bất giác chân mày cũng dãn ra, mặt thoáng chút từ tính hiếm thấy.
Sau khi ăn xong, Thừa Ngân vẫn còn chưa hết thèm liền gọi thêm một tô nữa. Định gọi cho Hà Bá nhưng khi đó y vẫn chưa ăn hết phần của mình. Y nhai rất chậm, dường như cũng không hợp khẩu vị lắm. Sau khi ăn xong, hắn ngồi vừa ôm bụng vừa há miệng thở. Trong tô vẫn còn một phần nữa không ăn hết. Hắn thật sự đã quá no. Bỗng dưng, Hà Bá với tay sang cầm tô của Thừa Ngân ăn cạn phần mì còn sót lại trong sự ngỡ ngàng của hắn. Hắn không khỏi cảm thấy áy náy trong lòng, vừa nhìn tiểu nhị vừa nhìn Hà Bá.
"Hay gọi thêm một phần nữa?"
"Ta no rồi!"
Hai người nhìn nhau một lúc, hắn cũng không kỳ kèo thêm nữa liền quay sang nói chuyện với tiểu nhị đang rảnh rỗi ngồi ngáp bên cạnh.
"Huynh đệ, ngươi là người Kỳ Quốc hả?"
Thừa Ngân hỏi nhưng trong lòng chín phần khẳng định y là người Kỳ Quốc. Bởi lẽ chỉ trong mấy ngày, người của nước Tề có đến cũng không nhanh chóng mở ra một tiệm ăn như vậy.
Tiểu nhị vì câu hỏi này mà nhìn Thừa Ngân đánh giá một chút.
"Đúng vậy. Ngươi cũng là người Kỳ Quốc?"
"Phải rồi. Bọn ta ở sâu trong cánh rừng đằng kia, mấy ngày nay tuyết lớn quá nên không xuống trấn. Ngươi có nghe nói thành chủ đã đến hay chưa?"
"Đến rồi. Ba ngày trước đã đến. Còn rất trẻ lại anh tuấn. Chỉ là..."
"Cái gì?"
Tiểu nhị dáo dác nhìn xung quanh rồi đến gần Thừa Ngân nói nhỏ.
"Hắn thích chơi nam nhân!"
Thừa Ngân nghe xong thì mày hơi nhíu lại. Nam nhân sao? Thời đại cách hắn bảy trăm năm mà đã có rồi? Con người ở đây xem ra cũng thật vô cùng phóng khoáng.
"Sao ngươi biết?"
"Hắn mang theo rất nhiều công tử mặt trắng ẻo lả trét đầy son phấn cùng đến đây. Lúc ngồi trên kiệu còn trái ôm phải ấp. Nghe nói ba ngày rồi liên tục chiêu đãi yến tiệc. Trong phủ còn thuê cả người khuân rượu nữa."
Tiểu nhị vừa nói vừa chỉ chỉ vào tờ cáo thị dán trên tường. Thừa Ngân vừa cầm chiếc đũa trên tay vừa tiến đến gần xem. Thật may cho hắn chữ viết thời đại này cũng không quá nhiều khác biệt so với nhận thức của hắn. Trên đó ngoài chiêu mộ phu khuân còn thông báo chiêu binh. Bất giác 'rẹt' một cái, Thừa Ngân giật nẩy mình xoay người lại. Hắn liền trợn mắt nhìn Hà Bá.
"Ê, ngươi xé làm gì?"
"..."
"Không phải, ngươi muốn tòng quân đó chứ?"
Hà Bá chỉ chỉ vào khoảng khoanh tròn trên tờ giấy.
"Ba mươi lượng? Lãnh một lần? Trời đất ơi!"
Thừa Ngân nhìn khoảng tiền thưởng thì không khỏi sáng mắt. Nhưng khoan đã, dễ kiếm tiền như vậy, hẳn cũng không có gì tốt đẹp, biết đâu sau khi tòng quân thì cũng không còn mạng để hưởng tiền. Càng nghĩ Thừa Ngân càng cảm thấy rối rắm.
"Ngươi là người xé cáo thị?"
Lập tức từ phía sau hai quan binh tiến đến, Thừa Ngân thầm kêu mẹ nó nhanh thật. Hà Bá không nhanh không chậm đưa lên tờ cáo thị.
"Phải. Ta muốn tòng quân!"
Thừa Ngân kinh hoảng hết nhìn Hà Bá đến nhìn quan binh, vì cái gì y không nói trước đã xé cáo thị chứ? Hôm nay hắn còn tưởng mình vừa có thêm một tiểu đệ thân thiết, bỗng dưng bây giờ phải chia tay y rồi hay sao? Mùa đông này xem ra còn rất dài, một mình ngắm tuyết cũng cảm thấy cô đơn.
"Và cả hắn nữa!"
"Cái đệt!"
Hà Bá nói một đường lưu loát không hề áy náy cũng không thèm nhìn mặt hắn. Thừa Ngân há hốc mồm chửi một tiếng, đánh rơi luôn đôi đũa trên tay xuống đất. Hắn cảm thấy nội tâm mình đang gào thét, giận run cả người. Hắn nhìn nhìn xung quanh, bên kia là chốt quan binh, bên này có vài người đang nhìn qua, e là có chạy cũng không thoát. Xem ra hôm nay không chết thì chính là bị thương. Thừa Ngân cúi đầu xuống hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên còn không quên liếc Hà Bá một cái rồi nhìn quan binh nhe răng cười lấy lòng.
"Đại nhân, có thể thay đổi hay không?"
Quan binh trước mặt chém đinh chặt sắt.
"Không được, xé cáo thị rồi thì không thể đổi ý!"
Thừa Ngân lại nhắm mắt hít sâu một hơi, vẻ mặt bi thương nói.
"Nhưng cáo thị có một tờ, cũng là do hắn xé, thảo dân không có xé đâu đại nhân. Thảo dân...thảo dân không quen hắn!"
Thừa Ngân khua môi múa mép, ép lão tử, lão tử quyết không nhận thân. Bất giác, Hà Bá bên cạnh khàn khàn giọng.
"Hắn là huynh đệ kết nghĩa của ta, khi nãy còn cùng ta ăn chung bát mì. Đại nhân có thể hỏi chủ quán!"
"Đậu má, ngươi hôm nay không ép lão tử chết thì ngươi không cam tâm hay sao?"
Thừa Ngân nghiến răng nghiến lợi, túm lấy cổ áo Hà Bá siết chặt, quắc mắt trừng trừng y, nhưng ngược lại y chỉ thản nhiên lạnh mặt nhìn hắn.
"Không nói hai lời, sang bên kia ghi danh, lập tức đến doanh trại trình diện."
Quan binh vừa dứt lời, Thừa Ngân liền quỳ xuống ôm lấy chân hắn khóc thảm.
"Đại nhân à, thảo dân còn mẹ già con nhỏ, thảo dân đi rồi bọn họ ai sẽ chăm lo chứ? Đại nhân có thể tha cho thảo dân một lần hay không?"
"Ba mươi lượng đủ để bọn họ sống trong rất nhiều năm mà không cần ngươi bên cạnh. Năm nay ngươi không tòng quân thì năm sau cũng phải đi. Nhưng khi đó một lượng cũng đừng hòng nhận được!"
Thừa Ngân lệ rơi đầy mặt, cảm thấy bản thân mình quá thương tâm. Bất giác, tròng mắt hắn đảo đảo mấy cái.
"Đại nhân, vậy...có thể...có thể cho thảo dân trở về thu xếp một chút có được không?"
"Không được. Các ngươi ôm ngân lượng bỏ chạy thì sao? Còn không nhanh lên!"
"Đại nhân, thảo dân...thảo dân hiện tại sẽ không nhận ngân lượng, chỉ cần cho thảo dân trở về nhà thu xếp chút đồ. Sau đó sẽ đến trình diện có được không?"
Quan binh nhìn nhau một cái, lại nhìn thấy nét thật thà thương tâm hằn sâu trên gương mặt Thừa Ngân, quả thật không giống người nói dối. Nhưng mà, bọn chúng thà giết lầm còn hơn bỏ sót, đành làm tốt chức phận của mình.
"Vậy...thôi được rồi, ta sẽ cử hai người nữa đi cùng các ngươi!"
"Đệt!"