"đó chỉ là một phần thôi!"
Câu nói vừa rồi là của Hà Nhiêm Ấn cất lên từ phía xa tiến lại gần bàn tra khảo.
Thấy mặt anh, bọn chúng có phần dè chừng và dường như khiêm tốn lời nói lại.
Trương Lệ Tường cố gắng nhìn rõ ra từng khuôn mặt xem đã từng gặp ở đâu chưa, nhưng hình như đây là lần đầu tiên cô thấy họ.
Xem ra mọi thứ vô ích rồi.
"sao? không còn gì để nói?"
Tiếng xì xầm phía sau song sắt nổi lên, đủ cho người họ nghe, nhưng tiếng vang lại khá ồn.
Sau đó, có một tên đại diện tiến lên nói.
"bọn này chỉ muốn kiếm gái nhà lành để thỏa thú vui, ngoài ra không còn việc gì hết."
"Thỏa thú vui"? Đây là lời khai sao? Bọn chúng nghĩ một người như Hà Nhiêm Ấn sẽ tin và nghe lời răm rắp à? Thật sai lầm mà!
"Vậy sao?"
Sấp giấy cầm trên tay anh ném gần trước mặt chúng, trong đó là toàn bộ những giao dịch của chúng và một bên khác.
Đây có phải chỉ là "thỏa thú vui"? Hay còn động cơ nào khác.
Thấy mặt bọn chúng có phần biến sắc.
Anh tiếp tục công việc của mình.
Trong bao bì, anh lấy ra một số giấy tờ liên quan.
Lần này, anh không hề đưa cho chúng thấy đó là gì nữa.
Anh ngồi trên ghế và đọc chậm rãi tờ giấy viết gì.
"Lâm Phi.
Nghề nghiệp buôn bán sạp báo, chưa lập gia đình, nhà còn có cha mẹ già yếu, bên cạnh đó còn có món nợ rất lớn vẫn chưa thể trả được..."
"mẹ kiếp! Mày dám..."
Một trên tên không kiềm chế được liền văng tục.
Không nghĩ rằng anh lại dùng cách này để đối phó với chúng.
Thường thì những "quan" trong đây không hề xử những vụ việc "nhỏ" này.
Nếu có chút ít tiền thì đều được "thông qua" một cách dễ dàng.
Nào ngờ, lại gặp phải "tảng đá" cản chân này.
"Trần Hưu.
Nghề nghiệp đánh giày, có một vợ, một con, trốn nghĩa vụ quân sự, lại tập tành nghiện ngập để dẫn đến tình trạng vay nợ...."
"thằng chó, mày có thôi ngay không!"
Không ai trong tên còn giữ được bình tĩnh.
Những chuyện này hắn biết, lại còn biết một cách rành rọt như có ai nhắc tuồng sẵn.
Không thể nào! Nếu hắn đã biết như thế, chắc chắn còn biết thêm nhiều chuyện khác nữa.
"mày định giở trò gì?"
"muốn nghe tiếp không? Còn người nữa!"
ánh mắt viên đạn của anh nhìn trực diện từng người.
Biết mình vừa đánh trúng tâm lý của những con "nợ" lầm đường, anh phải tiếp tục "đốt cháy" ngọn lửa này lên, may ra thì có một chút manh mối nào đó.
"mày lấy những thứ này ở đâu?"
Tên to con không giữ bình tĩnh, đạp vào song sắt ầm ầm.
"sao? muốn biết à? vậy phải xem các người có chịu hợp tác hay không!"
"chó chết!"
Trương Lệ Tường khâm phục sự chuẩn bị tỉ mĩ những thứ từ nhỏ nhặt nhất đến những thứ lớn lao nhất từ anh.
Cô chỉ nghĩ rằng sự thông minh của anh sẽ giải quyết theo một hướng khác, nào ngờ, cách này chẳng phải là đang dụ hổ ra hang sao? Không thể không ca ngợi mà.
"người thân của một trong người đang nằm vật vã ở nhà.
Một tuần rồi họ chưa có thuốc để uống, nếu cứ tiếp tục có thể không giữ nổi tính mạng" - nhìn sắc mặt từng người rồi tiếp tục - "con bé con của một trong khóc rất nhiều vì không thấy cha mình về từ hơn tháng nay, thậm chí vợ các người còn muốn nghĩ quẩn vì sống trong cảnh lo sợ vì chủ nợ đến đập phá nhà cửa"
Bọn chúng không còn kích động nữa.
Từ phản kháng, công kích, khó chịu đến im lặng, đâu đó còn có tiếng thở dài.
Anh đang dùng cách "lấy độc trị độc" hòng lấy được lời khai.
"trên tay các người có vết xăm K?"
Như chạm vào tim đen, có chút giật mình chúng nhìn lại tay mình.
Theo như bản giao kèo của từng người với một "ai" đó, bắt buộc muốn trả toàn bộ số nợ phải khắc kí hiệu K lên tay.
"tôi nói không sai, đúng chứ?"
"rốt cuộc mày là ai? mày muốn gì?"
Không thể hiểu nỗi "tên" này từ đâu rơi xuống mà có vẻ nắm bắt được khá nhiều thông tin.
Hầu như mọi việc không thể bị hắn bỏ xót, dù là chi tiết nhỏ.
"muốn gì sao? Mọi chuyện tôi đã nói rõ hết rồi! Tôi sẽ cho từng người thời gian để suy xét lại.
Việc khai hay không là tùy thuộc vào mỗi người!"
Bắt đầu có sự tranh luận, thậm chí là cãi nhau.
Có người muốn nói ra hết để về với gia đình, có người lại không muốn ảnh hưởng đến mạng sống cá nhân, lỡ khai ra chỉ có con đường chết mà thôi.
Có vẻ như nắm được điểm yếu, Hà Nhiêm Ấn thuận chân đứng lên, dáng vẻ muốn đi ra ngoài thì đột nhiên, tên nhút nhát nhất trong đám bắt đầu có dấu hiệu muốn nói ra điều gì đó.
"khoan đã....tôi....tôi....tôi.....sẽ nói..."
Anh dừng hẳn lại, quay người tiến sát đến gần song sắt, khuôn mặt thanh tú không kém phần cương trực nhìn vào.
"thật ra thì...chúng tôi....chúng tôi chẳng qua là rơi vào con đường cùng....chúng tôi....chỉ được chọn con đường này...nếu không....thì...."
"cứ bình tĩnh nói, tôi đảm bảo gia đình các người vẫn được bình an, vô sự"
Quả nhiên câu nói này có tác dụng, tên đó hít thở sâu rồi tiếp tục.
"tôi bị đưa đến một nơi...rất tối...trên đường đi...lại không được phép nhìn mọi thứ....chúng tôi bị khăn bịt trên mắt....khi đến nơi..."
"mày thôi đi! mày đang làm cái gì vậy? mày quên rồi sao?"
Một tên ngăn cản lại
"buông ra, dù hôm nay...không nói...thì tất cả chúng ta cũng đều tránh khỏi cái chết à?"
"...."
Bốn người trầm lặng nhìn nhau, tên kia cố lấy sự bình tĩnh lại và nói.
"khi đến nơi...chúng tôi bắt gặp một người đàn ông cùng....một giọng phụ nữ....nhưng không hề thấy mặt họ....những tên lính....là người đưa giấy cho chúng tôi kí....họ còn...sòng phẳng đến mức....thanh toán nợ hết cho chúng tôi..."
"các người tận mắt thấy họ trả?"
"chuyện này.....chuyện này....chúng tôi chỉ...nghe được từ người đàn ông đó..." - ngập ngừng - "tôi....cậu...phải tin tôi...tôi thật chất không muốn giết người....chẳng qua....người đàn ông đó chỉ muốn chúng tôi đến gặp...cô Trương để....dạy cho cô ấy một bài học...."
"chuyện là như thế nào?" - Hà Nhiêm Ấn hỏi cặn kẽ.
"tôi....không rõ...nhưng là vì cô Trương muốn thông đồng với con của viện trưởng gì đó....để vạch trần một số tổ chức....chúng tôi...."
"mày nói đủ rồi đó! Nín đi!"
"cứ để cho hắn ta nói!" - anh ngắt lời.
"chúng tôi...chỉ biết làm theo mệnh lệnh...vì chúng tôi không còn cách nào khác để...giữ sự sống cho gia đình mình...nhưng mà...nếu không làm theo thì....ông ta nói....sẽ tìm chúng tôi để giết....!hoặc làm liên lụy đến gia đình chúng tôi...."
Nét mặt sợ hãi, lo lắng gấp rút quả nhiên không hề nói dối.
Anh hiểu được mấu chốt của sự việc này là gì.
Mọi thứ đều có người báo cáo lại, chẳng qua là không biết được đường dây từ đâu.
"anh biết điều này là gì rồi chứ?" - Trương Lệ Tường nghe tất tần tật mọi chuyện.
Cô là người có đầu óc tư duy khá nhạy bén, chung quy nắm được đôi chút liền hỏi ngay Hà Nhiêm Ấn..