Lòng Lệ Tường nóng như lửa đốt, nếu có bật lửa ở đây, có thể thiêu cháy cả căn phòng.
Cô đang gặm nhắm nổi đau giày vò trong tâm trí thì cũng là lúc người đó vừa dứt cuộc trò chuyện.
Không ai có chút cảnh giác gì, chắc là họ đã quen với việc trao đổi như thế này.
Trở lại phòng, cô ngâm mình trong bồn tắm, hương tinh dầu oải hương thoang thoảng làm giảm bớt sự ưu tư trong suy nghĩ.
Mọi việc ngày hôm nay chỉ là khởi nguồn cho sự việc tiếp theo, cô phải cẩn trọng hơn.
Không ngờ, Hà Ưng lại có "phước" đến thế, ngay cả người đầu ấp tay gối bên cạnh mà vẫn không hề hay biết đó là tay chân của ai.
Cô thôi dòng suy nghĩ đang ùa về, với lấy chiếc khăn tắm trên kệ rồi bước ra khỏi bồn tắm.
Vẻ đẹp của cô gái đôi mươi đầy đặn, mềm mại.
Làn da ánh lên khí tiết trời trong xanh, mái tóc đen ánh, ngũ quan sáng ngời...Biết bao người đem lòng thương yêu trộm nhớ.
Vậy mà, cuộc đời kể từ đây lại chấm dứt khi cô chọn bước vào con đường đầy máu tanh này.
Ở nhà Lục Cầm Tiêu,
Cơ Châu Kiệt không hề ngủ được, tay vẫn cầm dao chuốc lấy chuốc để cành trúc, anh đang cố gắng làm bản thân mình phân tâm, không nghĩ ngợi điều gì nhiều.
Cũng phải, xung quanh bốn bề là rừng núi, cỏ cây, thú hoang dại lại không sợ bằng sống cùng con người.
Đầy thị phi, đấu đá lẫn nhau.
"dạo này cậu hay tâm trạng, có việc gì lo lắng sao?"
Lục Cầm Tiêu ngồi xuống, tay cầm chiếc khăn tắm quấn quanh cổ, ngước nhìn khuôn mặt đầy vẻ kiêu sa kia dù trong trạng thái vô định.
"hazzz...!muốn uống chút gì chứ?" - anh thở dài ngán ngẩm.
Là chỉ huy cấp cao, anh chưa bao giờ phạm vào bất kì luật lệ nào của quân đội.
Với mọi người, sau Hà Nhiêm Ấn là Lục Cầm Tiêu, người không bao giờ đoái hoài với những việc xung quanh, luôn trầm tư, tĩnh lặng.
Có điều anh còn chia sẽ những nỗi niềm của mình với người khác, còn Hà Nhiêm Ấn thì chẳng bao giờ hé môi dù nửa lời.
Anh bật dậy, ra sau tìm thứ gì đó rồi mang lên một chiếc hộp.
Hành tung kì lạ không đủ để Cơ Châu Kiệt phải quan tâm, anh tiếp tục "công việc" nhàn rỗi của mình.
"cầm lấy"
Hai tay anh chìa ra một lon bia cất từ trong chiếc hộp.
Trong đó chỉ võn vẹn lon, nhưng anh cất chúng vào nơi khá bí mật.
Gần như không đoái hoài đến.
Nay lại có diệp mang ra "thưởng thức".
"là gì đây?" - cầm lấy lon bia, Châu Kiệt tỏ vẻ không hài lòng.
"đừng cứng nhắc vậy, giờ cậu có đang mặc áo quân nhân đâu"
Cầm Tiêu biễu môi, tự nhiên bật nắp lon bia lên, uống ừng ực một hơi sành sõi.
Khá lâu rồi anh mới nghe được hương vị cay đắng, lâng lâng này.
Cố nhân xưa nói thì chẳng bao giờ sai "phụ nữ có thể giải bày tâm tư bằng mọi cách, riêng đàn ông chỉ biết đứng đó nhìn phương xa".
"phạm uy!" - Châu Kiệt đặt mạnh lon bia xuống, ý thức được việc đang làm là không đúng.
"phạm uy? Chúng ta dẫu sao cũng là người phàm mắt thịt, không thể mãi cứng nhắc như vậy." - hơi men làm cho Cầm Tiêu ngà ngà - "vả lại...chúng ta có khác gì những con người không nơi nương tựa đâu chứ!"
Châu Kiệt nhìn anh, ánh mắt toát lên vẻ đồng cảm, thương xót.
Cả người quen nhau đến nay cũng gần năm.
Suốt ngần ấy thời gian, gian nan khó khăn gì đều chia sẻ cùng nhau.
Mọi thứ gần như không có khoảng cách.
Nếu nói Lã Phi Hồng và Hà Nhiêm Ấn là anh em luôn song pha ngoài mặt trận, thì không thể nào không nhắc đến Cơ Châu Kiệt và Lục Cầm Tiêu.
Gia đình của anh không mấy là êm ấm, từ nhỏ, cha anh mất sớm, mẹ bỏ đi và lấy người khác, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn vài năm rồi qua đời.
Anh sống với ông nội, một thân một mình ông nuôi nấng anh thành người như hôm nay.
Anh chưa từng có cảm giác hơi ấm gia đình là như thế nào, có người yêu thương, chăm sóc là ra sao.
Nhưng...kể từ lúc bước chân vào doanh trại, mọi người ở đây không khác gì là nhà, là mái ấm bình yên của cuộc đời anh.
Thấy sự đau buồn của Cầm Tiêu, Châu Kiệt không nói gì, liền đặt dao và trúc xuống cạnh mình, tay kia lấy lon bia bật lên rồi đưa vào miệng.
Mùi vị này thật sự đúng như Cầm Tiêu nói, lâu rồi nên uống như lần đầu tiên.
"chúng ta là anh em với nhau, lúc trước - hiện tại - và cả sau này nữa.
Cậu đừng giấu tôi việc gì hết...có được không?"
Hai người nhìn nhau, do một phần có men rượu vươn vấn ngang mũi, ánh mắt nhìn nhau cũng trở nên khác lạ.
Châu Kiệt bật cười, anh nhìn lên trời cao rồi trêu đùa.
"nếu cậu là con gái, nhất định tôi sẽ theo đuổi cậu"
Lục Cầm Tiêu thường nghe những câu nói đùa vô cớ của anh, nhưng chưa bao giờ nghe anh nói câu này.
Do anh say sao? Hay...!
"đợi đến ngày độc lập, cậu lo gì người cần theo đuổi"
Giọng nói có phần lạc đi cũng là lúc anh vừa dứt xong lon thứ nhất, tiếp tục cầm lon thứ hai lên mà mở nắp.
Châu Kiệt cũng thuận tay cầm lon thứ hai sau khi lon thứ nhất cạn khô.
"ngày đó...cậu cũng vậy"
"....." - gục đầu cười như không - "ừm, sau này chúng ta sẽ như vậy"
Từ Lộ Hà cảm thấy mình bị xem nhẹ từ hôm qua đến giờ nên đã giở chứng không chịu ra ngoài phòng.
Hôm nay là ngày thỉnh an sức khỏe của gia đình chồng, là lúc mà dâu con trong nhà phải dậy từ rất sớm để chúc sức khỏe người lớn.
"tránh ra hết cho tôi, các người nghĩ mình là ai mà dám động tay chân vào người tôi!"
Cô quát to tiếng, may mà phòng cô cách xa khu vực chính, nếu không thì mọi người đã phát hỏa vì không biết tiếng ồn đó ở đâu.
"đại thiếu phu nhân, người mau ra ngoài đi ạ, sắp đến giờ lành để dâng trà lên cho lão gia và phu nhân rồi."
Bên ngoài phòng, người hầu trong nhà lo lắng khi mãi mà cô không bước ra, một phần vì sợ bị trách phạt, một phần vì sự ương bướng của cô.
"tôi nói cho các người biết, Hà Nhiêm Ấn anh ấy phải vào đây thì tôi mới ra ngoài....còn không thì đừng mơ!"
"cô định làm loạn đến bao giờ?"
Giọng nói khiến cho mọi người sửng sốt.
"chào...chào...thiếu gia"
Cánh cửa đột nhiên mở ra, trước mặt anh là Từ Lộ Hà ăn vận rất trẻ trung, phù hợp đúng độ tuổi tươi xuân.
Cô thay đổi thái độ nhanh như chớp mắt khi nghe tiếng Hà Nhiêm Ấn cất lên.
"em biết nhất định anh sẽ đến mà, vì em...chỉ có duy nhất mình em mới là vợ chính của anh thôi."
Đám người kia chỉ biết cúi đầu, vì gọi cô rất lâu nhưng mãi cô không chịu ra.
Bên ngoài đã làm lễ từ bao giờ rồi.
Đương nhiên, người được khen là thơm thảo, ngoan hiền là Trương Lệ Tường.
"anh....anh..."
Hết cú shock này đến cú shock khác.
Cô không biết có phải mình bị nhà Hà gia chơi khăm hay không, nhưng trước mắt, những dự tính của cô đều không hề có tác dụng.
"đây là Hà gia, ở đây có quy tắc, tôn ti.
Người Hà gia đều biết tuân thủ, cô mau chóng quen dần đi"
"anh điên rồi sao! Tại sao anh lại....mang con vợ bé đó lên dâng trà cho cha mẹ? Anh...anh...không coi trọng cha em một chút nào sao?"
Hà Nhiêm Ấn dần dần thích nghi với cuộc sống ở đây, anh biết rằng nếu như để cho người khác bị u mê, lầm đường bằng những lời giả dối, hay cố tình lảng tránh bằng những câu nói qua loa, vậy thì cách duy nhất là thành thật.
"cha cô? Chẳng phải ông ấy muốn cô được gả vào đây sao? Ông ấy biết Cô đang đứng ở Hà gia thì nên mừng mới đúng.".