Lục Cầm Tiêu ngồi vắng chân trên ghế, bật cười khanh khách như kẻ vừa trúng bùa mê.
Sakasi nhíu mắt khó hiểu, liền nói tiếp lời.
[dùng tiếng Nhật]
"mày cần thứ gì? Nói đi tao đều đáp ứng yêu cầu của mày"
"thứ gì cũng được sao?"
Anh quả là có tính nhẫn nại cao, có thể ngồi đó nói chuyện phân bua với tên háo sắc này.
Nhưng xem ra cũng thật thú vị.
Anh liếc mắt nhìn sang hai cô gái đang lo sợ nấp trong chăn, vẻ mặt không còn tí máu.
Sakasi nhìn thoáng qua, tưởng rằng anh cũng thuộc tầng lớp như "bao người" ngoài kia.
Cổ họng cựa quậy rồi nói.
"mày muốn mấy con ả à? Tao có thể gọi đến nhiều cho mày"
Lục Cầm Tiêu nghe đến đây càng muốn lăn ra đất mà ôm bụng cười cho sảng khoái.
Để "trấn tỉnh" được lão già đầy mưu mẹo này, anh chậc lưỡi, tay giơ cây súng đang cầm nhìn suýt soa.
"ý của ông, tôi xin nhận...nhưng tiếc là, Lục Cầm Tiêu tôi đây không có hứng thú với phụ nữ!"
Vừa dứt lời thì hai tên vệ sĩ to cao do Sakasi phái đến đã tấn công anh, thật may là anh nắm rõ "địa hình" này như trở bàn tay, làm sao có thể qua mắt được người "trong nghề" bao lâu nay của anh chứ!
"lão già, kém cỏi!" - anh nháy mắt.
Sakasi như muốn nhảy vồ đến giết anh, hắn quát lớn.
"chúng mày mau giết nó đi, chừng chờ gì!"
Hai tên đó xông vào như hổ đói, Lục Cầm Tiêu xem như đó chỉ là chuyện cỏn con, có gì to tác.
Anh cùng hai tên xem ra không cân xứng nhưng lại rất hợp tình.
Hai gã to lớn nhận biết bao nhiêu là cú đấm trời giáng từ anh.
Bộ quân phục mặc trên người càng tỏ thêm khí phách ngút trời ấy.
Ở đây, Hà Nhiêm Ấn vừa kịp chặn đường dây xuất cảnh, ập đến nơi trú ẩn của Cơ Trinh cùng một số tên Nhật và quan chức khác.
Bọn họ đang hăng hái, ngỡ đã đối phó thành công, nào ngờ...!
Cơ Trinh tròn mắt khi thấy hình dáng Hà Nhiêm Ấn thấp thoáng ngoài cửa.
Ông có linh tính chẳng lành, đúng thật....!
"có chuyện gì vậy?" - một bộ trưởng bật điếu thuốc lên hút một hơi
"cảm giác như...có ai đó đang bên ngoài....trông...."
"lo làm gì? Chuyến hàng lần này thành công là chắc rồi, lại còn chiếm được căn cứ quân ở Hàng Châu...."
Nói chưa xong câu thì Hà Nhiêm Ấn đã xuất hiện trước mắt bọn chúng.
Anh chẳng khác gì một con soái đen đứng trước ánh trăng.
Đôi mày kiếm nhíu lại, ánh mắt chim ưng sắc nhọn nhìn thẳng vào bọn chúng.
Cả đám sửng sờ ngước nhìn, hình như có sự run rẩy ở đây....hầu hết đều không còn tâm trí nào để nghĩ về trốn thoát nữa.
"Hà...Hà...Nhiêm..Nhiêm....Ấn..."
Đám người đó như hoa mắt, ù tai, không tin vào mắt mình.
"chào các bộ trường và....ngài Cơ Trinh"
Sự im lặng càng làm tăng không khí trầm mịch và đáng sợ.
Quân bên ngoài không thể đếm xuể, hình như đều được triệu tập về để chiến đấu.
"cậu....cậu...."
Cơ Trinh như con rùa rụt cổ, ấp a ấp úng không nói nên lời.
Lại càng không dám nhìn vào mắt anh.
"các vị đang tính đi đâu thì phải?"
Một bộ trưởng vì đắc ý, cứ tưởng mình đã nắm chắc phần thắng liền ra oai.
"Hà Nhiêm Ấn, cậu đừng vội mừng, dù sao thì nước này sớm muộn gì cũng bị dung hòa.
Chắc cậu muộn mất rồi, ở Hàng Châu..."
"Hàng Châu đã bắt sống được hơn tên NHật cùng với tên đứng đầu"
Có một sự rúng động không hề nhẹ, nếu như anh ở đây thì làm gì có chuyện....không thể nào...không thể như vậy được.
"làm sao...."
"bộ trưởng Phùng à, ông hẳn là biết Ân Huy?" - anh tiến đến một bước thì nhận thấy bọn họ lùi về sau một bước - "chính cảnh sát trưởng Ân Huy lần này đã bao vây toàn bộ và thu phục bọn chúng chỉ trong vài tiếng đồng hồ, xem ra...người cập nhật tin tức trể là ông rồi."
Hà Nhiêm Ấn nhìn bọn chúng chẳng khác gì lũ giặc ngoài kia.
Chỉ khác biệt là chúng có dòng máu của dân tộc giống anh, nhưng việc bọn chúng làm....thì có chết ngàn lần cũng không rửa hết tội.
"đại soái....ngài...ngài....tha cho chúng tôi....một lần thôi có được không? chúng tôi...chúng tôi....có lớn mà không có khôn....một chút đồng tiền...."
"không cần nói nhiều nữa!"
Hà Nhiêm Ấn đứng dậy, ngửi thấy mùi khói từ xung quanh.
Cơ Trinh đã đóng sầm cửa lại, xung quanh chỉ còn vỏn vẻ vài "nhân vật chính".
Mặt ông ta không còn là con người nữa, thay vào đó thú tính chợt nổi dậy chiếm mất phần người.
"được! Dù sao cũng chết! Chúng ta cùng chết chung đi!"
Mọi người phía sau nhìn ông, hơi thở đột ngột ngưng lại, vội vàng ngăn cản hành động ngu ngốc của ông lại.
"đừng...đừng...ở đây có xăng dầu....bén lửa rất nhanh...dừng tay lại!" - mọi người thi nhau gào thét.
"Cơ Trinh, ông bỏ ngọn lửa xuống mau!" - Hà Nhiêm Ấn nắm lấy cổ tay ông.
"sao? sợ à? "
Cơ Trinh bật cười man rợn.
Tay buông ngọn đuốc ra khỏi tay mình, để nó nằm lăn ra thùng xăng dầu gần đó.
"bùm...." - tiếng nổ khá to từ trong đốm lửa sáng rực, hàng trăm quân ở ngoài nghe thấy tiếng nổ, có người bị thương rất nặng vì đứng quá gần, có người vội đi tìm nước để dập lửa vì bên trong còn có Hà Nhiêm Ấn.
Trên khoan tàu là màn đấu đá giữa hai anh em, không ai nhường ai, Hoàng Tuần nhếch môi, khiêu khích.
"mày giỏi thì vào đây! Để tao xem bọn nó dạy được gì cho mày!"
"được!"
Anh đá thẳng vào mặt Hoàng Tuấn, làm y phun cả máu tươi ra ngoài, đứng không vững phải bám trụ vào thanh sắt.
Chưa hết, anh còn nắm lấy cổ áo, tay còn lại thản nhiên đập thật mạnh vào bụng, vừa nói.
"anh tỉnh chưa? Đủ chưa?"
Hoàng Tuấn miệng ngậm mùi máu tanh, nụ cười vẫn còn đó.
"tao chỉ muốn chứng minh rằng, xã hội này vốn dĩ không bao giờ có công bằng! Mày nghĩ bọn quan chức sẽ giúp mày ư? Không hề! Bọn chúng chỉ là những con ác quỷ đột lốt thiên thần và được mọi người kính ngưỡng thôi! Chẳng qua là do mày không thấy...."
"vì thế anh và cha mới chọn con đường này?"
"phải!" - Hoàng Tuấn nắm thanh sắt ôm bụng kéo mình dậy - "giờ mày nên lo cho đồng đội mày mới phải, có lẽ bọn chúng đã chết hết trong cuộc chiến rồi đó!"
"nhận tội sẽ được pháp luật khoan hồng...."
Tiếng nhổ nước bọt bao gồm máu từ trong miệng y phun ra ngoài "tao khinh! dù ngày hôm nay có chết, tao vẫn không phục tùng chúng mày! Như cha của Lệ Tường, làm việc chính nghĩa thì sao chứ? Cuối cùng cũng bị treo lên giàn và tử hình! Đó là công bằng à? Hahaha....".