Kể từ ngày chiến thắng trở về cũng đã gần ba tuần, tính ra cũng đã trôi qua phân nửa thời gian anh ở lại nhà rồi.
Chuổi thời gian sắp đến còn phải đối mặt với bao nhiêu thứ khó khăn.
Hôm nay, là ngày xét xử của tòa án cấp cao về bọn Nhật.
Cũng bắt đầu từ lần đó, Từ Lộ Hà bị cấm bước sang dãy phòng của anh ở bởi vì cô luôn làm mọi chuyện thái hóa lên.
Như việc đêm ấy anh vừa đến nhà, thấy anh bị thương khắp người đã hét toáng lên, cho rằng những chuyện chính trị này anh đừng nhúng tay vào nữa.
Hay là việc vài ngày trước anh đi đến trụ sở cảnh sát để giải quyết văn kiện cho quân đội, cô lại có mặt trong phòng làm việc vì có giấy phép ra vào do cha cô cung cấp.
Thậm chí, phòng làm việc của anh là nơi không ai được phép ra vào, vậy mà...lúc anh đang căng thẳng giải quyết một số chuyện, cô lại ngang nhiên xông vào, lại còn mặc trang phục ngủ hết sức "phản-cảm"....!
Tất cả mọi người đều có thể đến dự buổi xét xử sáng nay.
Lục Cầm Tiêu một mực khuyên răn Cơ Châu Kiệt đừng đi vì trong đó có mặt cả những người thân của anh ấy, nhưng Châu Kiệt nhất quyết không lung lay.
Đã có đông đủ người, phiên toàn bắt đầu đi vào mục chính.
Sau những cuộc chối cãi, bằng chứng lại được đặt ngay trước mắt, có cả những nhân chứng do hành vi thô thiển của bọn Nhật đứng ra cung cấp.
Cơ Châu Kiệt nhìn lấy anh mình, lòng không khỏi vươn chút buồn.
Anh biết cha mình đã mất vì bản tính ngông cuồng, không kiềm chế hành vi, nhưng nay...tội phản quốc thì không tránh khỏi được án cao nhất là tử hình.
Homola, Kikia và Sakasi một mực chối bỏ, khăng khăng đòi đưa về nước để xử án, không muốn người Trung nhúng tay vào.
Đương nhiên, những tên lính Nhật "được" dùng khẩu hình phạt đã khai ra tất tần tật, việc làm của những kẻ đứng đầu không thể không xử nghiêm.
"Cơ Hoàng Tuấn, bản thân cậu là người có học thức, cớ sao lại lâm vào đường này?" - vị phiên tòa ngồi trên hỏi.
Ánh mắt không có phản ứng gì, môi hơi nhếch lên, hơi thở trầm mặc.
"muốn chém muốn giết tùy các người, đừng lãi nhãi nữa!"
"tôi hỏi lại, mong cậu hợp tác"
"câu trả lời tôi vẫn như vậy.
Không có lý do gì tôi phải nghe theo lời các người"
Sự không hợp tác đó càng khiến cho Châu Kiệt tin rằng anh mình sẽ thuộc vào nhóm đồng phạm cùng những con người đó.
"nếu không muốn nghe thì đi ra ngoài cùng tôi" - Lục Cầm Tiêu không nhìn anh, nhưng vẫn đoán được trong anh đang nghĩ gì.
Cả hai cùng đi ra ngoài, làn gió đang chuyển sang Đông càng lúc càng lạnh giá.
Vậy mà...anh cứ nghĩ lòng mình là lạnh nhất chứ?
"không lâu nữa chúng ta trở về quân đội rồi, nhanh thật!"
Lục Cầm Tiêu muốn đánh tan không khí ảm đạm này bằng cách nói những thứ linh tinh khác.
Cách này anh áp dụng theo trên báo chí, dạo này anh luôn đọc những thứ có liên quan đến cảm xúc, cách chăm sóc người bệnh.
"thời gian mà, có chờ một ai đâu"
"đi bi quan vậy chứ! Dù sao cậu vẫn còn có mọi người bên mình mà, đừng lo nghĩ gì hết."
"đúng vậy, quả báo sẽ đến với từng người nếu phạm sai lầm trong cuộc đời mà.
Có gì phải bận lòng."
Nghe Châu Kiệt nói vậy, lòng anh cũng an nhiên hơn hẳn.
Anh ấy nghĩ thoáng như thế là tốt quá rồi.
Dạo gần đây không còn căng thẳng như lúc trước nên ngày nào cả hai người cũng dư rất nhiều thời gian ngoài việc tập luyện cơ thể.
Thấy mọi người từ tòa án đi ra nhiều, đoán chắc là đã xử xong.
Từng đoàn người được đưa lên xe, trong đó tất nhiên có cả Cơ Hoàng Tuấn.
"tất cả đều đưa vào án tử, ngày tử đã được giữ kín, chúng ta không nên hỏi nhiều làm gì" - Hà Nhiêm Ấn đi từ đoàn người bước ra đây.
"cậu có dự tính gì không?" - Lục Cầm Tiêu đặt tay lên vai anh, hỏi.
"ý cậu là về bọn Pháp?"
Biết chắc anh sẽ đoán ra được, Cầm Tiêu nhúng vai.
"tất nhiên rồi, nhưng hãy cẩn thận, lần này bọn Pháp có cả chị của cậu ở đó, sơ xuất thì..."
"đó là điều tôi đang cân nhắc"
"chúng ta còn mỗi nhiệm vụ này, đánh nhanh thắng nhanh rồi trở về quân đội, tôi không muốn cứ mãi ở đây nữa" - Châu Kiệt bỏ tay vào túi quần rồi lướt đi mất.
Có lẽ, cuộc sống ồn ào ở đây đã tác động ít nhiều đến cảm xúc thật của anh.
Chưa bao giờ anh cảm thấy mình thích hợp với cuộc sống như bao người.
Anh không quen đối mặt với mất mát, đau thương dù trên chiến trường bao lần đổ máu.
Trương Lệ Tường lâu rồi không đến phòng trà thường xuyên như trước, cô không còn hứng thú với những thứ trêu hoa ghẹo bướm ở đây.
Cô cũng không quen dùng rượu để giải sầu, nhưng bây giờ chỉ còn cách đó mới có thể đối diện với sự thật.
Cô vô dụng thật, những nhiệm vụ trước khi cô luôn làm rất cẩn mật và nhanh chóng.
Nhưng,...hà cớ gì mà ở trong Hà gia một thời gian dài như thế, chỉ có mỗi việc khử đi Hà Ưng mà đến nay vẫn chưa hoàn thành.
Đi ngang qua góc phố cũ, tuy đã thấy có một bà lão ngồi ở đó, trông chắc là người đang buôn bán thứ gì.
Cô cũng chẳng để ý nhiều rồi chầm chậm lướt qua.
Gió mùa này khắc nghiệt thật, đã mặc một chiếc quàng cổ rồi mà vẫn không hề hấn gì.
"cô gái..." - tiếng gọi từ bà lão vừa nãy.
Cô giật mình, đứng hẳn lại rồi xoay người nhìn bà.
"có phải cô đang suy tư rất nhiều đúng không?" - bà chớp mắt, môi cười - "tuy không biết là việc gì nhưng hình như cô đang đứng giữa rất nhiều ngã rẽ."
"ý bà là..."
"một bên cô có nổi thù oái ăm chưa dứt, một bên....cô đang sống cùng kẻ thù nhưng lại gieo vươn vấn"
Cô không thể tin được, bà ấy đi trong suy nghĩ của cô sao? Làm sao có thể nói ra những dòng suy nghĩ trong tiềm thức cô vậy.
"ta chỉ khuyên cô một điều, một là dứt khoát, hai là thừa nhận, đừng để lún sâu vào hơn, kết quả không tốt đẹp đâu.
Người mà cô giấu trong lòng như sắt như đá, có yêu thương thầm cô đi chăng nữa nhưng phát hiện ra cô lừa gạt tình cảm thế này...e là hậu không hay"
"sao chứ? bà..."
"ta phải thừa nhận mình không phải là thầy thuốc, nhưng ta lại có linh cảm rằng, cô đang có bệnh rất nặng"
Cô tròn mắt nhìn bà ấy, cô bị bệnh sao? Lại là bệnh rất nặng ư?
"tôi...tôi...bị bệnh?"
"cô không nhìn ra sao? Cô đang mắc bệnh..." - thì thầm - "tương tư đó"
"Bệnh tương tư?" Làm...làm sao có thể chứ? Cô làm gì có ai mà để tương tư? Người "tương tư" cô còn không hết, huống hồ gì....Cô liền bước chân lên và đi, không muốn mình nghe thêm bất kì chuyện gì từ bà ấy..