Trương Lệ Tường nhốt mình trong phòng không biết bao nhiêu canh giờ trôi qua rồi.
Cô chưa từng cảm thấy mình bất lực như vậy.
Bây giờ, điều cô lo sợ nhất chính là đối mặt với sự thật và chính cô phải cảm nhận lấy nó.
Người hầu kẻ hạ trong nhà nghe lệnh của Hà Nhiêm Ấn căn dặn phải mang thức ăn đến tận phòng cho cô vì hôm nay sức khỏe cô không mấy là tốt.
Nhưng, nhìn bên ngoài cửa xem, e là đám người này đang sốt ruột lên không biết chốc nữa có bị trách phạt hay không.
Vì sao à?
Tất cả thức ăn, cô đều không động vào dù chỉ một lần.
Từng mâm cơm đều còn đó, xem ra hình như cô chưa từng bước ra phòng mình.
Có chuyện gì vậy? Thường ngày mọi người thấy cô rất hoạt bát, lanh lợi và đôi chút quyền uy...đi đâu cũng toát lên vẻ cao thanh, vậy mà hôm nay cô như người rơi xuống từ nơi nào.
"thiếu phu nhân, người mau ra dùng bữa đi ạ.
Thức ăn nguội mất rồi" - vẻ mặt không kém phần lo lắng.
Thêm vài người nữa đứng bên ngoài cửa, bọn họ trông chẳng khác gì chăm sóc một đứa trẻ.
Hết người này gọi, đến người khác gọi cô dùng bữa.
Vậy mà đáp lại là sự lặng im bên trong kia.
Dù biết mình bị cấm sang dãy nhà bên đây nhưng giờ này thì Hà Nhiêm Ấn đâu ở nhà, cô có quyền của vợ cả mà ra uy phong.
Giọng nói chanh chua cất lên.
"tưởng có chuyện gì lớn lao.
Thì ra là chỉ bưng cơm mời nước một người mà rối lên vậy à?"
Không khí tĩnh mịch đến lạ thường, lúc ấy chỉ nghe rõ mỗi một tiếng quạt phát ra từ tay cầm của Lộ Hà.
Mọi người ai mà không biết, cãi lại lời thiếu gia xem như đi đời.
Việc nói chuyện hay có hành động nghiêng ngã theo cách của thiếu phu nhân đây...e là không hợp lý.
Vả lại, lúc này cô đang đứng ở một "ranh giới" khác.
"mang thức ăn đi dọn hết đi!"
Chẳng ai dám lên tiếng trả lời, chỉ biết cúi ngầm mặt xuống nền nhà.
"các người câm à? Ta đang nói các người đi vứt hết đống này đi, nhìn thật chướng mắt! Người trong đó chắc gì muốn ăn?"
Vừa nói cô vừa đề cập đến "ai kia", không quên nhướng mắt nhìn vào căn phòng tỏ vẻ kênh kiệu.
Đám người hầu không hồi âm, sợ trái lệnh của chủ.
"các người....có tin là ta đuổi hết các người không hả?" - cô nắm chặt thân quạt lại, cay nghiến.
"thiếu phu nhân..chúng tôi..."
"không cần giải thích gì đâu! Các người lui ra đi"
Giọng nói này như giải vây giúp bọn họ.
Là Nhiêm Ấn đã về, xem ra hôm nay công việc ở trụ sở đã giải quyết xong sớm hơn dự kiến.
Và còn là vì anh không tham dự vào buổi xử tử kia.
Vừa nhìn thấy anh, Từ Lộ Hà có chút giật mình, không ngờ hôm nay anh trở về sớm như thế.
Cô còn chưa chuẩn bị tâm thế gì hết, mà đã thấy anh trước mặt mình rồi.
Đúng là quân nhân, bất cứ câu nói nào thốt ra cũng thoang thoảng mùi súng đạn!
"hôm nay anh mệt rồi, để em xuống bếp làm cho anh ly nước nha?"
Cô tiến gần lại, dùng khăn lau mồ hôi trên khuôn mặt anh, vẻ dịu dàng e thẹn đó rất khác so với cô ngày thường.
"thật cám ơn, nhưng tôi lại sợ mình lại lên cơn phát dục như hôm qua"
Dứt lời, anh đi thẳng qua người cô mặc cho cô đang đứng yên bất động.
Sao anh lại phát hiện ra chứ? Cô...cô...kế hoạch của cô không những thất bại mà còn làm cho anh ngày càng tránh xa mình hơn.
Không ngần ngại, cô bỏ đi sự cái tôi của mình mà tiến đến ôm anh từ sau lưng, tựa đầu vào tấm lưng chắc chắn ấy mà nỉ non.
"người ta chỉ muốn làm tròn trách nhiệm một người vợ thôi.
Anh không để bụng đó chứ?"
Tính cách của một người như Nhiêm Ấn, nghĩ xem anh sẽ nghĩ gì về cách giải thích hoang đường kia? Có người vợ nào dùng thuốc kích thích để "cưỡng ép" chồng mình không? Có người vợ nào hết năm lần bảy lượt xông vào phòng làm việc của chồng mà hở trên hở dưới chẳng khác gì "bán hoa" không?"
"cô muốn làm tròn trách nhiệm một người vợ sao?"
Anh không hề xoay người lại nhìn cô, cũng không nắm chặt đôi tay đang quàng qua eo mình, chỉ đứng đó nghe những lời biện minh vô cớ từ cô.
"đúng vậy, anh đừng xa em, hãy để em chăm sóc anh, có được không? Chúng ta...chúng ta...đừng ngủ khác phòng nữa, em thật sự muốn ở cùng anh"
Lúc này đây, anh mới có phản ứng lại, cầm lấy đôi tay đang xiết chặt gỡ ra khỏi người mình.
Anh không chút cảm xúc nào muốn nói với cô.
"cám ơn sự nhiệt tình của gia đình cô, tôi phải xem lại lời đề nghị này.
Không biết khi tôi và cô ngủ cùng nhau, ông ấy có bày ra kế hoạch nào để..."
"anh nói bậy cái gì vậy? Anh đang nghĩ cha em sẽ bảo em làm hại gì anh?"
"bình tĩnh đã, đây chẳng phải là hôn nhân giống cha cô muốn sao? Giờ mọi thứ đã như ông ấy muốn rồi.
Chẳng lẽ ông ấy chưa hài lòng?"
Chưa bao giờ anh phải hạ mình nói nhiều đến thế này, nếu không "cảnh cáo" trước với cô, e là sau này anh không còn cơ hội để giải bày những lời này.
Vì toàn bộ những chứng cứ điều tra đã được anh xem qua, số phần trăm liên quan giữa Từ Út Phỉ và cha anh không phải là con số nhỏ.
Lộ Hà nắm chặt lấy bàn tay anh, tha thiết.
"lúc trước không yêu, nhưng cũng không phải là quá trễ, bây giờ...bây giờ chúng ta còn nhiều thời gian mà, không đúng sao? Nếu anh muốn, cha em có rất nhiều quan hệ với những cấp trên, anh có thể không cần phải trở về quân đội sau tuần nữa...."
"con người tôi, trước tiên là việc nước!" - dừng lại - "các người mang thiếu phu nhân ra ngoài, cấm từ nay không có sự cho phép, sự có mặt của cô ấy ở đây đồng nghĩa với việc các người sẽ không được ở Hà gia nữa!"
"rõ!"
Từ Lộ Hà bị kéo ra ngoài, cô gào thét, kêu ca đau đớn.
Sự giải thích này không làm cô vừa ý, ngược lại còn cảm thấy thêm phần ấm ức hơn..