Có vẻ như ông ta đã ngồi đó từ rất lâu.
Hương trầm vừa tàn, trên sàn rơi vãi rất nhiều thuốc lá.
"Chà chà...!Đoán xem, tôi đợi cả hai từ bao lâu rồi?"
Giọng nói niềm nở nhưng không lấy phần đáng tin.
Lão ta có khác gì quỷ dữ ngậm máu tươi đâh chứ?
"Sao? Không nhận ra thành ý này à?"
"Đừng vòng vo nữa! Chịu trận đi! Nếu muốn khoan hồng thì ra đầu hàng, chúng tôi đã bao vây tứ quân rồi!"
Cô hùng hỗ xông lên vài bước, không e dè ánh mắt kia.
Hà Nhiêm Ấn biết hành động liều lĩnh tiếp theo của cô, liền đi tới, nắm chặt tay cô đưa người mình ra trước.
"Hơn lính đang bao vây ngoài kia, đầu hàng là cách tốt nhất"
Chính xác là nhiều nơi quân Haie Tiến đi qua đều thâu tóm được hết.
Giải vây cho rất nhiều người vô tội bị bât giam.
Còn vài nơi nữa là qua ải này.
"Ồ!" - lão ta búng tay - "ta có món quà đặc biệt dành cho hai người đây, đợi một lát"
Tay sai của lão mang lên một mâm đồ, che mảnh vải bên trên.
Nhìn thì khó đoán được đó là thứ gì, nhưng anh cũng không muốn để cô phải đứng ra "nhận" lấy sự hậu hĩnh này.
"Đừng nhiều lời!" - tay cầm súng đưa thẳng về phía lão.
"Mở ra đi!"
Tấm vải đỏ mở tung ra, không ai có thể hoàn hồn lại mình đang nhìn thấy thứ gì.
Trời đâts ngó xuống xem...bọn chúng độc ác đến dường nào.
Hà Nhiêm Ấn che mắt cô lại, tránh kích động đến tâm trí cô.
Đôi mắt cuồng cuộn lửa cháy, vô thức quát.
"Không bằng cầm thú!"
Có ai ngờ rằng, lão nghe xong không cảm giác gì mà còn cười khanh khách.
Trên mâm lão đưa cho hai người là....đầu của Từ Lộ Hà cùng Từ Út Phỉ!
"Sao nào? Thấy món quà này ý nghĩa chứ? Ta đã giúp hai người diệt được bọn phản quốc rồi còn gì? Vã lại...cái thai trong bụng vợ cả cậu chẳng phải là của cậu đâu.
Hazz...chủ thượng tôi thấy sự van xin đáng thương từ bọn họ nên mới ban thưởng hậu hĩnh thế.
Nào ngờ...!Họ lại dùng thủ đoạn khốn nạn không thôi, dù sao đây cũng là cái kết cho những kẻ không tuân theo luật chơi."
"Bọn bây không còn xứng đáng là con người nữa! Đến cả phụ nữ đang mang thai cũng không tha!!! Hôm nay ta sẽ giết các người!!!"
Lệ Tường không thể đứng yên được, liều mạng cầm súng chạy lên trước, bắn thẳng vào tay Chu Tam.
Cô đâu thể ngờ, bọn chúng đã trang bị kỉ càng vũ khí tối tân nhất để chống lại cách mạng.
"Có điều ta phải nói với các người, đây là căn phòng vào được nhưng không thể ra được...!Nó sẽ từ từ phát nổ trong vòng phút tới đây.
Để xem...!Một đại nguyên sói uy nghiêm như Hà Nhiêm Ấn - con trai của kẻ phản bội sẽ làm thế nào."
"Kẻ phản bội chẳng phải cũng có ông hay sao? Ông và chú tôi có khác gì những kẻ đi theo con đường mà cha anh ta từng đi hay không chứ?"
Chu Tam hơi ngạc nhiên, không biết cô đang nói chuyện gì liền nhếch mép, vỗ tay rồi ra lệnh.
"Không còn thời gian nữa đâu, đừng đứng đây mà nói những điều mơ hồ! Tạm biệt...à không" - lão xoay người - "phải nói là vĩnh biệt chứ hả?"
Lão vừa đi thì căn phòng trở nên kì lạ đến khó tin.
Xung quanh chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ đếm giờ...!
"Chúng ta sẽ thoát chứ?"
Cô dường như không còn chút sức lực nào khi chứng kiến được sự ra đi của người nhà họ Từ.
Họ cũng phản quốc nhưng..hà cớ dùng thủ đoạn thua tính đó mà giết họ chết? Tàn nhẫn quá mà...!
Để trấn an cô, anh nhẹ nhàng nhìn cô.
"Chúng ta sẽ an toàn và thoát ra khỏi nơi đây"
Cô bình tĩnh, cố nén hơi thật sâu rồi nhớ lại những gì chú Hải từng viết trong thư.
Mọi nơi đều có mật mã, chủ yếu phải biết tìm ra nó ở đâu và làm câch nào để thấy được nó thôi.
"Chúng ta phải tìm thứ như lúc nãy!" - cô nghiêm mặt.
"Hộp mật mã?"
"Đúng, chỉ nhập đúng mật khẩu vào thì hệ thống sẽ tự động dừng lại! Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, nhất định phải tìm ra được nó."
Thấy sự cương trực của cô, từ trước giờ chưa có cô gái nào đủ bình tĩnh đối mặt với những chuyện như xông pha ra trận đánh giặc thế này.
Càng không có ai đủ dũng mảnh mà đương đầu với cái chết trước mặt.
Cô thật xinh đẹp cho dù trên người chi chít những vết thương, bụi bẩn bám đầy...!
Bỗng nhiên, căn phòng như bị đun nóng trên lò lửa, càng lúc càng hừng hực hơn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" - cô khó chịu nói.
"Do tim của boom chuẩn bị nổ.
Phải số lượng boom khá lớn mới có sức công phá làm nhiệt độ tăng cao đến thế!"
Vậy thì phải càng nhanh lên nữa.
Nếu không thì...anh sẽ bị mắc kẹt tại đây, anh còn mọi người, còn có mẹ chờ ở nhà...anh không thể có chuyện gì xảy ra được.
Cô lùn sụt khắp nơi.
Đào bới tất cả lên thành một mớ hỗn độn.
"Vẫn chưa tìm thấy" - có chút bất an.
"Bên ngoài không liên lạc được!" - anh không ngờ bọn chúng lại sử dụng chiêu này.
Chợt ánh mắt anh loé lên một tia sáng, lập tức đi đến bên cạnh những chiếc đồng hồ.
"Ở đây có chiếc đồng hồ, nhưng lại có cả chữ bên trong"
"Ý anh là...mật khẩu sao?"
"Không sai, có phải dãy số BBX?"
"đúng, chính là nó...nhưng..liệu an toàn không? Lỡ như đây là một cái bẫy?"
Cô không nghĩ chúng lại dễ dàng đưa hộp mật khẩu ra tận nơi dễ thu hút sự chú ý đến vậy.
"Đồng hồ điểm còn phút"
Anh bât đầu xoay kim vào các vị trí thích hợp.
Giữ một cái đầu lạnh đến mấy cũng phải nảy ra nhiều mâu thuẩn vì...hiện tại sự an nguy của cô là cấp thiết nhất..