Quý Thừa Tiêu nhìn Lâm Triệt đã hóa thực thể trước mắt cũng không bất ngờ lắm, chỉ là ánh mắt lấp lánh ướt sũng của Lâm Triệt làm Quý Thừa Tiêu hơi mất tự nhiên nghiêng mặt đi, anh che miệng ho nhẹ, rồi trầm giọng nói: “Chuyện đó em không cần lo, tôi sẽ nhanh lo liệu xong.”
Lâm Triệt khổ não há to miệng, quay mặt Quý Thừa Tiêu lại, cậu không tin nổi nói: “Ý anh là… bây giờ tôi là một người không hộ khẩu, đã vậy còn phải kéo dài thêm mấy ngày nữa?”
Quý Thừa Tiêu liếc nhìn ngón tay trắng nõn khá lạnh nhưng cũng xen lẫn đôi chút ấm áp trên mặt mình, anh nhẹ gật đầu, “Em… hiểu không sai.”
…QAQ.
Lâm Triệt thấy không có chứng minh nhân dân thật sự rất bất an, cứ như đi nhà vệ sinh công cộng mà không mang theo giấy vệ sinh để hoa cúc hòa mình với gió.
…
“Thừa Tiêu, tớ biết cậu đang thân mật với búp bê của cậu, đủ rồi đủ rồi nhanh lên nhanh lên! Tớ dẫn cậu đi một nhà hàng siêu ngon! Thật là, tự dưng cậu chạy về căn hộ làm tớ tưởng vẫn còn ở nhà hại tớ với Cận Thần đi một chuyến công cốc…” Lê Hình bất mãn nói liến thoắng không chút lưu tình đá văng cửa phòng ra.
Trong nháy mắt cửa phòng bật ra, toàn bộ thế giới dường như rơi vào tĩnh lặng, có điều… chỉ là dường như.
Tiếng vòi nước tí tách chưa được vặn kỹ lúc có lúc không truyền ra từ nhà vệ sinh, tiếng chim hót ngoài cửa sổ không véo von lảnh lót mà như đang động dục, còn cả chủ quán Taobao tầng trên đang tức tối có một vị khách bất lương đánh giá chất lượng kém chỉ vì chàng trai chuyển phát nhanh của Thuận Phong quá đẹp trai làm người đó ghen tị balabalabala.
Lâm Triệt nằm nhoài trên người Quý Thừa Tiêu đông cứng nhìn ra cửa.
Quý Thừa Tiêu khẽ thở dài không đành lòng quay mặt đi.
Cận Thần có chút sững sờ nhìn hai người trên giường, hồi lâu sau gã mới mở miệng: “Thừa Tiêu, búp bê của cậu có kỹ năng biến thành người hả, đỉnh thật.”
Lê Hình ngẩn ngơ gật đầu, dĩ nhiên không ngờ được Quý Thừa Tiêu mua búp bê rồi mà trong phòng còn có người khác, đây không phải điển hình cho ăn no rửng mỡ à.
“Chào, chào anh.” Lâm Triệt vụt lảo đảo bò dậy khỏi giường, đứng nghiêm mồm miệng lúng túng chào hỏi.
Lê Hình đi vào thì thất lễ mà không đi vào cũng thất lễ, hắn khó xử gật đầu, cười đầy cứng nhắc, “Chào… cậu, tôi là Lê Hình, người đứng bên là Cận Thần, cậu… là?”
Lâm Triệt vừa định trả lời thì bị Quý Thừa Tiêu ngắt lời, “Em ấy là Lâm Triệt, như cậu nhìn thấy, là tình nhân của tớ.”
“Không không không không không! Anh ấy nói bậy đó!” Lâm Triệt vội vàng khoát tay phủ nhận, quay đầu nháy mắt ra hiệu Quý Thừa Tiêu đừng nói đùa bừa bãi.
“Ừ? Em lại đây.” Quý Thừa Tiêu ngồi dậy, hơi nheo đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Lâm Triệt, nồng nặc ý tứ uy hiếp.
Lâm Triệt có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, cậu dè dặt nuốt nước bọt, nơm nớp bước đến ngồi xuống giường, đắn đo một hồi cuối cùng cũng ôm tay Quý Thừa Tiêu trong ánh mắt đầy tấn công của anh, cười ngượng ngập, “À… không phải, ý tôi là tình cảm của chúng tôi rất tốt.”
Quý Thừa Tiêu nhíu mày, phối hợp giơ tay ôm eo Lâm Triệt một cách tự nhiên.
Lâm Triệt: …QAQ.
Lê Hình vòng vo ‘ồ ~’ một tiếng, đi lên vỗ lên vai Lâm Triệt, “Tối qua cảm giác không tệ đúng không?” Nói xong còn bỉ ổi nháy mắt với Lâm Triệt.
Lâm Triệt bị sặc nước miếng của mình, cậu vừa định nói tối qua không xảy ra chuyện gì cả thì thịt mềm bên eo bị Quý Thừa Tiêu nắm siết lại, Lâm Triệt cố nuốt lời nói đã trào lên miệng xuống, ấp úng trả lời: “Rất, rất tuyệt…”
Quý Thừa Tiêu hài lòng vén chăn xuống giường, bình tĩnh như người không liên quan đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, để mặc ba người nói chuyện trong phòng ngủ.
Cận Thần đứng trong phòng sờ chỗ này nhìn chỗ kia, “Lâm Triệt, cậu với Thừa Tiêu ở cùng nhau bao lâu rồi? Tên nhóc Mục Sở lúc trước đâu?”
Lê Hình thúc mạnh cùi chỏ vào bụng Cận Thần, cười hòa: “Đừng để ý, Cận Thần không có đầu óc không biết nói chuyện ấy mà.”
Cận Thần kéo cổ áo Lê Hình, “Ê, cậu nói ai không đầu óc hả!”
“Tớ nói cậu đó! Cậu vãi!”
“Nói tiếng người đi!”
“Mẹ nó có phải cậu ngốc quá không!”
“…”
Lâm Triệt sợ hãi nhìn hai người họ cứ thế cãi vã ngắt cấu, ngạc nhiên sao họ có thể sống yên ổn với nhau đến từng này tuổi, có phải mỗi lần vào thời điểm như vậy Quý Thừa Tiêu đều sẽ đi đến cho mỗi người một tát để họ yên phận không, hoặc nói vì thể chất của mỗi người họ đều quá mạnh mẽ nên mới tiếp tục sống sót, còn Quý Thừa Tiêu chỉ đứng xem cuộc vui. Nhưng dựa theo tính tình làm bộ và bụng dạ đổ đầy mực đen của Quý Thừa Tiêu, hiển nhiên vế sau có độ khả thi lớn hơn.
Hai người xáp lá cà đến bên giường, Cận Thần nằm lỳ trên giường vùi mặt xuống không ngừng giãy giụa, gã cố gạt cái tay đang đè trên đầu gã, kỳ quái hỏi: “Sao ga trải giường sạch quá vậy?”
Lê Hình nghe thế cũng rút tay về xong nhìn ga trải giường màu xanh dương không hề có một vết bẩn, hắn vuốt cằm, “Vậy… Lẽ nào Quý Thừa Tiêu không được?”
Lâm Triệt chớp mắt, các đại ca nội hàm quá tôi không chịu nổi QAQ.
Quý Thừa Tiêu rửa mặt xong đi ra, cực kỳ tự nhiên ôm eo Lâm Triệt, cúi đầu nhìn trên mặt Lâm Triệt tràn ngập sự quẫn bách, anh lạnh lùng liếc nhìn Lê Hình đang tổn hại đến tôn nghiêm đàn ông của mình, trầm giọng nói: “Lê Hình, tớ nghiêm túc nói cho cậu biết chức năng tình dục của tớ rất xuất sắc, Lâm Triệt nói rồi tình cảm của chúng tớ rất tốt.”
Lâm Triệt giật khóe mắt, Quý Thừa Tiêu, mi mới là người thật sự nội hàm, hoàn toàn xứng đáng.
Cận Thần và Lê Hình chững lại, lập tức hiểu rõ, phất tay, “Biết rồi biết rồi, nhưng Thừa Tiêu cậu thật biết giấu, nếu không phải tụi tớ đến đây thì không phát hiện ra được.”
Quý Thừa Tiêu vừa kéo Lâm Triệt ra khỏi phòng vừa hỏi Lê Hình đi sau, “Ăn cậu mời?”
“Mời mời mời! Đương nhiên rồi!”
Lâm Triệt cố gắng tránh khỏi bàn tay đang ôm siết eo mình của Quý Thừa Tiêu, nhưng tiếc là không có kết quả, cuối cùng còn nhận phải ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo.
…
Chúa, Đảng, Đức Mẹ Maria.
Các người thật lòng đấy ư?
Sao tôi cảm giác hiện giờ bản thân mới thật là nguy hiểm…?
“Uống uống uống! Uống nhanh! Nói mi biết bố đây ngàn chén không say vạn chén không gục! Luyện rồi!” Lê Hình cầm chai bia còn một nửa đứng bên chiếc bàn đổ vung vãi bia láo nháo.
Cận Thần nghe xong tức khắc không vui, vứt cái nĩa cắm tờ giấy ăn bị bia thấm ướt chứ không phải bánh bông lan xuống, “Cái thứ nhà ngươi mà dám nói là ngàn chén không say! Nhìn cho kỹ bố mới thật là tiên rượu đây này! Mau gọi baba!”
Lâm Triệt không đồng ý nhảy lên sofa, chân đạp trên bàn, tay vung loạn chai bia đã mở nắp, rượu tung tóe đâu đâu cũng có, cậu chỉ vào hai cô gái trong MV trên màn hình: “Đệt! Ông nội mi đang ở đây mà dám kiêu ngạo như thế?! Ta nói cho bọn mi biết! Xưa nay ta chưa từng uống say! Mau gọi ông nội đi!”
Quý Thừa Tiêu cầm khăn giấy lên dùng sức lau chất lỏng màu vàng văng trên mặt, thái dương nhảy ra các dấu đen.
Sớm biết đã không đến đây… Đặc biệt là với ba kẻ điên cùng một khuôn đúc ra rõ là say đến không nhận ra cha mẹ nhưng chết không thừa nhận.
Cũng còn may đây là phòng riêng, cách âm cũng tạm, nên mặc bọn họ phát điên thế nào cũng được, chứ không thì Quý Thừa Tiêu thật sự không quăng nổi mấy người này.
Buổi trưa, Lê Hình giữ lời lái xe chở bốn người đi nhà hàng ăn, toàn bộ quá trình ăn uống rất yên bình, không xuất hiện điều gì bất trắc, ăn xong bữa trưa đã hơn giờ, đại khái Cận Thần nói muốn đi KTV nên Lê Hình với Lâm Triệt bắt nhịp nhau, vậy là một nhóm bốn người trông rất hớn hở vui vẻ cùng vào quán KTV ở gần nhà hàng. Thế nhưng, chỉ có ba người thật sự vui vẻ.
Đi KTV thì sao có thể thiếu bia rượu được?
Cận Thần cực kỳ hào phóng gọi bia chất đầy hai bàn thậm chí xếp trải dài dưới dất.
Tiếp đó ba kẻ gà mờ học đòi cứ như hận gặp nhau quá muộn cùng tụ tập, sôi nổi nốc chai ừng ực tài giỏi hơn bất kỳ ai, thỉnh thoảng còn hết sức thâm tình ca hát đầy ma quái.
“Lâm Triệt, anh nói cưng biết cái tên Quý Thừa Tiêu đen lắm! Lúc còn đi học chỉ cần là nữ sinh anh thích thì chắc chắn đều sẽ thích cậu ta!” Lê Hình đá bay hộp khăn giấy rút vốn đang nằm yên ổn trên bàn, cầm microphone lên rưng rưng hai mắt lớn tiếng oán trách.
Cận Thần lại cầm nĩa ăn cắm khăn giấy cho vào trong miệng, ‘phụt’ một tiếng phun nó ra, “Bánh bông lan khó ăn quá, ông muốn khiếu nại cửa tiệm!”
Lâm Triệt uống hớp bia, lắc lư nhìn Cận Thần, “Ngốc nghếch thứ anh vừa ăn là tiền đó!”
Cận Thần cúi đầu đưa nĩa ăn đến sát mắt chăm chú nhìn, tựa như có thể nhìn tờ giấy đó thành bông hoa, cuối cùng mới gật gù: “Ừ nhỉ.”
“Quý Thừa Tiêu, cậu không biết năm đó tớ thích hoa khôi của trường thế nào đâu, nhưng cô ấy lại đi thích cậu! Cậu có chỗ nào tốt? Chỉ là trông đẹp trai cao ráo có tiền chơi bóng rổ xuất sắc thôi mà! Cậu có tớ đều có!” Lê Hình trưng vẻ mặt đưa đám quỳ trên bàn u oán quay về màn hình than thở, nhưng vì trên bàn toàn là bia nên trơn trượt Lê Hình sơ ý ngã cắm mặt xuống sàn, micro cầm trong tay ré lên một tiếng chói tai.
Lâm Triệt ra sức gật đầu đáp lời: “Không sai, anh ta còn không cho tôi chơi điện thoại!”
Quý Thừa Tiêu sa sẩm mặt mày kéo Lâm Triệt không tỉnh táo lại, giọng nói bình tĩnh: “Sao tôi lại không nhớ mình có không cho em chơi điện thoại nhỉ? Không phải là chính em hứa sao?”
Lâm Triệt say túy lúy nhìn đồ vật đã khá mờ ảo, người trước mắt như trát lên một lớp hơi nước lờ mờ, “Lê Hình, sao anh vẽ lên mặt tranh Mosaic chi vậy, xấu quá xấu quá…” Nói xong còn liên tục khoát tay ruồng bỏ.
Quý Thừa Tiêu: “…”
Lê Hình nằm dưới sàn chìm đắm vào nỗi đau của những tháng năm tươi trẻ người mình thích vĩnh viễn cũng không thích mình mà không tự thoát ra được.
Còn Cận Thần, không biết từ lúc nào đã tiếp bước Lê Hình nằm trên sàn, nhưng trong tay vẫn nắm khư khư chai bia đưa đến trước hai chân đang uốn éo của Lê Hình, lớn giọng hô hào: “Đến, Lê Hình Lâm Triệt, chúng ta cùng uống rượu.”
Quý Thừa Tiêu lay lay bả vai Lâm Triệt, nghiến răng nói: “Nhìn kỹ lại tôi là ai!”
Lâm Triệt bị lay muốn nhũn người hai mắt ứa ra đốm nhỏ, không thoải mái tránh thoát tay Quý Thừa Tiêu, kề cả gương mặt vào Quý Thừa Tiêu.
“Anh hai?” Lâm Triệt ngây ngây ngất ngất gọi.
Quý Thừa Tiêu nheo mắt, hai tay nâng gương mặt đỏ bừng vì say của Lâm Triệt lên, “Cho em cơ hội cuối, nói không đúng tôi sẽ ném em vào hồ nước ở đại sảnh.”
Lâm Triệt sửng sốt, cố mở to hai mắt phân biệt, phút sau mới choàng tỉnh vỗ tay, “Úi! Sao cha đến đây! Muốn uống hớp bia không?”
“…” [kuroneko]
Ai mẹ nó là cha em.
Quý Thừa Tiêu đen mặt kéo Lâm Triệt đang mơ màng không hiểu gì hết đi ra cửa, quyết tâm muốn ném cậu vào trong hồ cho tỉnh táo lại.
Quý Thừa Tiêu, mày làm gì mà nghiêm túc với tên say khướt trông không khác gì người tàn phế cấp hai như thế. Quý Thừa Tiêu bất đắc dĩ nghĩ.
“Em ở bên cạnh tôi thời gian dài vậy mà không nhận ra tôi là ai?!” Quý Thừa Tiêu kéo cổ áo Lâm Triệt thấp giọng hỏi.
Lâm Triệt híp mắt yên lặng, cho dù đã say, nhưng trực giác ít ỏi còn sót lại nói cậu biết bây giờ cậu đừng nói chuyện là tốt nhất, nói ra chắc chắn vẫn sai.
“Ngài Quý, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?” Một người phục vụ mặc đồng phục đen bước đến cung kính hỏi.
“Không có.” Mặt lạnh từ chối.
“…Chờ đã, cầm một cái khăn sạch sẽ lại đây. Thuận tiện gọi hai chiếc xe cho tôi.” Quý Thừa Tiêu liếc mắt nhìn Lâm Triệt gục người mê man.
“Vâng.” Người phục vụ gật đầu trả lời.
Rồi anh kéo Lâm Triệt không nặng lắm nhanh đi xuống đại sảnh thoáng đãng ánh đèn mờ ám muội dưới lầu một.
“Em nên tỉnh táo lại, nước này rất sạch.” Quý Thừa Tiêu kéo Lâm Triệt đứng mặt đối mặt, hai tay vững vàng vòng quanh eo cậu, dễ dàng ôm Lâm Triệt lên như ôm trẻ con, động tác lưu loát thả cậu xuống hồ, nước lạnh lẽo trong hồ lập tức dâng lên đùi Lâm Triệt, vẫn là cái quần cộc màu xanh da trời hôm xảy ra tai nạn xe, ngâm trong nước màu sắc trở nên đậm hơn, dán sát vào bắp đùi cậu.
Lâm Triệt bị nước hồ lạnh ngắt làm cho giật mình, người nổi cả da gà, nhất thời tỉnh rượu được phân nửa. Hai tay cậu vịn chặt cổ Quý Thừa Tiêu không chịu buông tay, giọng khàn khàn gào lên: “A a a a anh đang làm gì thế! Tôi ngã xuống nước ngã xuống nước rồi! Mau kéo tôi lên! A a a trong đây còn có cái gì đó đâm vào chân tôi!”
Quý Thừa Tiêu khoác tay bên eo Lâm Triệt nhưng không có ý muốn kéo cậu, còn điềm tĩnh trả lời: “Là con rùa chủ quán nuôi.”
Trong đại sảnh, người đứng chờ hoặc người đang thanh toán đều kinh ngạc nhìn về phía cái hồ.
“Đó là Quý nhị thiếu?” “Anh không nhìn lầm.” “Ồ… Hóa ra Quý nhị thiếu không những dịu dàng mà còn… tình thú như vậy, chẳng trách có nhiều đàn ông lẫn phụ nữ thích anh ta.” “Anh nên học hỏi tí đi.” “…Đây là một việc cần có kỹ thuật.”
Dịu dàng? Các người đang nói đến cái người vừa tàn nhẫn ném tôi vào hồ rồi đứng nhìn tôi không ngừng đạp nước?
Lâm Triệt nghi ngờ đến cùng có đúng là bọn họ nhận thức cùng một người với cậu.
“Á a a nó cắn tôi Quý Thừa Tiêu mau đỡ tôi lên! Quý Thừa Tiêu QAQ!” Lâm Triệt cố sức bấu víu cổ Quý Thừa Tiêu muốn tự mình bò ra ngoài, nhưng cậu đánh giá cao lực tay mình quá, sức lực như con gà con chính là báo ứng cho chuyện quá trạch của cậu.
Quý Thừa Tiêu nghe vậy hài lòng gật đầu, hơi dùng sức kéo Lâm Triệt từ trong hồ nước ra, Quý Thừa Tiêu không hề ghét bỏ nhẹ nhàng vác Lâm Triệt ướt đẫm hai chân lên.
Lâm Triệt vốn đã hơi tỉnh táo nhờ nước lạnh lẽo song vị trí đầu chân điên đảo lại làm cậu chóng mặt, cảm giác thế giới của mình lại như bông gòn, còn cậu thì như một con kiến bị thiếu mất chân.
“Quý thiếu, đây là khăn sạch, xe cũng đã chờ ngoài cửa. Còn gì dặn dò không ạ?” Người phục vụ đưa chiếc khăn trắng mới tinh bằng hai tay.
Quý Thừa Tiêu nhận khăn, “Kéo hai cái tên Lê Hình với Cận Thần vào xe đi, bảo tài xế chở họ về chỗ ở.”
“Vâng.” Người phục vụ gật đầu.
Quý Thừa Tiêu nhét Lâm Triệt vào xe, nói điểm đến với tài xế xong mới thở phào nhẹ nhõm, cầm khăn lau phần đùi ướt nhẹp của mình.
Quý Thừa Tiêu không uống rượu, ban đầu anh muốn lái xe đưa ba tên phiền phức này về, nhưng một mình Lâm Triệt anh đã đủ bận rồi, huống hồ hai tên Lê Hình Cận Thần càng khó chơi hơn, nghĩ thôi mà tê dại cả người.
Lâm Triệt ngước lên tựa đầu vào ghế ngồi thoải mái, cảm giác ướt nhẹp trên đùi rất khó chịu, say rượu làm đầu cậu như đang xoay vần, choáng váng như rơi từ trên cao xuống.
Quý Thừa Tiêu ngẩng đầu nhìn Lâm Triệt say khướt ngoan ngoãn khép mắt nghỉ ngơi, anh nhướng đôi mày kiếm, tốt lắm, cũng xem như khá an phận, không giống Lê Hình uống xong liền nói nhảm không ngừng và Cận Thần tửu lượng cực kém hoàn toàn thoái hóa thành đứa trẻ mẫu giáo nôn mửa loạn xạ.
“Quý Thừa Tiêu, tôi muốn ngủ.” Lâm Triệt xoa đôi mắt bị xót nói.
Động tác trên tay Quý Thừa Tiêu ngừng lại, anh nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Trên một chiếc xe khác lái về hướng ngược lại, Lê Hình nắm cổ tài xế quát: “Này này này, nhà ngươi định chở bọn ta đến chỗ nào? Ta cho nhà ngươi biết mặc dù ta rất tuấn tú nhưng ta không bán mình, ta là một thanh niên chính trực của thế kỷ mới có lòng tự tôn mạnh mẽ, nhưng bây giờ ta đang rất chán, nên ta ra lệnh cho nhà ngươi hát ta nghe, ta muốn nghe bài nào mà cực kỳ cực kỳ cực kỳ thảm thiết ấy, ngươi biết hát Little Star chứ…”
Bác tài xế gạt cái tay trên cổ mình, không cam lòng bị yếu thế rống lên: “Đồ phá hoại! Ngoại trừ thiên tử ra không ai có thể ra lệnh cho tôi! Nếu không phải người phục vụ kia cho đủ tiền ông đây sẽ không chở hai con ma men cả người toàn mùi rượu! Đây là xe sang của ông! Xe yêu dấu! Nếu hai người dám nôn trên đây thì chết chắc!”
“Ọe…” Cận Thần kề mặt trên cửa kính không chút lưu tình nôn ra, trong không gian xe càng nồng mùi rượu.
“…Xuống xe! Lập tức lăn xuống xe cho ông!”
“Không muốn, nhà ngươi còn chưa hát cho ta nghe, ta sẽ không dàn hòa, chỉ cần ngươi chịu hát, lần sau ta sẽ đồng ý đi xe ngươi, đồng thời còn có thể cho ngươi một hoa cúc nhỏ để khen ngợi, ta tin tưởng ngươi chắc chắn sẽ rất vui, vì thế bây giờ hát ta nghe đi…”
“Ọe…”
“A a a xuống xe cho ông!”