Husky là loài sinh vật có sóng điện não siêu thần kỳ, nói đơn giản thì bản thân nó hoặc không biết ghi nhớ hoặc da mặt quá dày.
Giống như hiện tại, đến ngày thứ tư kể từ khi Em Trai bị Cận Thần và Lê Hình vứt bỏ tại nhà Quý Thừa Tiêu, mặc dù nó biết mỗi lần nhào đến Lâm Triệt đều sẽ té đập cằm xuống đất nhưng vẫn cứ kiên trì ngày nào cũng phải vồ một cú, đã vậy mỗi lần còn bày ra vẻ mặt mới.
Quý Thừa Tiêu ngồi bên cầm quyển tuần san y học mới nhất, nhưng ánh mắt không nằm trên quyển sách mà bám sát theo con Husky. Lâm Triệt đứng đối diện Husky, khoanh tay như ông lớn nhìn nó ngốc nghếch bổ nhào đến mình, nhỏ giọng thầm nói: "Luôn có điêu... cẩu muốn hại trẫm."
Hai con mắt màu xanh xám của Husky long lanh dị thường. Độ sáng ấy không phải kiểu nhìn thấy... chó cái của lòng mình, mà là nhìn thấy một cái chân giò hun khói đã được lột ra còn không ngừng tỏa hương thơm mạch nha.
Hương thơm mạch nha.
Hay lắm.
...
Lâm Triệt hừ hai tiếng thẳng thắn dang tay đón em trai.
"Đến đây đến đây."
Mắt Husky phát sáng hơn.
Có điều... Song song đó còn có thêm hai mắt Quý Thừa Tiêu sáng không kém.
Chân trước vừa thu về, thì chân sau giẫm lên, người rụt về sau.
Nhảy!
... (kuroneko)
"Bịchhh ——" tiếng va đập kéo dài nhưng cực kỳ có lực.
Phán đoán theo cường độ âm thanh, IQ của Husky đã thành công thoái hóa về thời tiền sử.
"Ây nha, đau không?" Lâm Triệt ngồi xổm xuống chống hai tay lên đầu gối bỉ ổi hỏi.
Husky rưng rưng "ấu ấu". Đau QAQ.
"Đau là tốt."
Quý Thừa Tiêu quay đầu đi, tay trái nắm lại che môi cười khẽ, hẳn anh rất vui, ngay cả lông mày cũng sung sướng nhướng nhướng lên.
Quý Thừa Tiêu đứng dậy bước đến, ôm con Husky nhão thành một bãi dưới sàn, giọng nói trầm thấp, "Ngốc quá đi. Y hệt Lâm Triệt."
"Hả hả hả? Y hệt trẫm? Quý Thừa Tiêu nhà mi dám lấy ta ra so với chó à... Mi có phải là người không?!" Lâm Triệt nghe vậy tức thời nổi giận, giương nanh múa vuốt nhào đến chỗ Quý Thừa Tiêu...
...
Trực tiếp đâm xuyên qua.
"Tên bitch nhà mi, haha dù sao mi cũng không nghe thấy." Sau khi băng qua thân thể Quý Thừa Tiêu, Lâm Triệt làm bộ như không có chuyện gì đứng đó lầm bầm hừ hừ.
Khổng Tử nói: Những lời nói ngu ngốc của bây giờ sẽ được trả lại trong tương lai.
Mạnh Tử nói: Khổng Tử nói rất đúng.
"Em Trai muốn xem phim hả?" Quý Thừa Tiêu nhíu mày, rất có hứng thú cúi người xoa bộ lông ấm áp mềm mượt của Husky.
Husky chuyển động đầu.
Lâm Triệt gật gù: "Nó nói muốn xem."
Quý Thừa Tiêu nhìn Husky xong ném cho nó quả banh tennis xanh, rồi cầm lấy máy tính để ở bên cạnh tìm kiếm trang web.
Lâm Triệt thuận thế an tọa bên trái Quý Thừa Tiêu, mắt dán vào màn hình không chớp cái nào.
"Xem phim gì ta. Cuộc mạo hiểm của Husky? Husky tìm mẹ? Husky đến từ phương bắc? Husky truyền kỳ? Mùa xuân của Husky? Husky Tokyo?..." Lâm Triệt nói không ngưng nghỉ, cho chó xem phim, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khá lãng phí.
Quý Thừa Tiêu tựa người ra sofa mềm mại, lặng lẽ xê dịch máy tính sang bên trái một chút, dường như là để tiện cho ai cũng có thể nhìn rõ màn hình máy tính.
...
"The Love of Siam? Quái gì vậy... Không phải phim boylove sao?" Lâm Triệt nhìn phụ đề bên dưới, cậu hơi ngạc nhiên nói thành tiếng.
"Quý Thừa Tiêu không lẽ nhà mi muốn Em Trai cũng cong luôn à??? So amazing!" Lâm Triệt la lên như gặp quỷ.
"..."
Quý Thừa Tiêu khẽ sững người, rồi xoa đầu Husky, nhẹ giọng nói: "Ngoan." Chơi banh của mày đi, đừng quấy rầy tao với Lâm Triệt xem phim, bằng không mày chết chắc.
Có vẻ như Husky nghe hiểu ẩn ý Quý Thừa Tiêu không nói ra, nó im lặng vồ quả banh tennis xanh, uốn éo ưỡn ẹo trượt xuống ghế sofa nằm sấp bên dép anh, cuối cùng còn quay lại cho anh ánh mắt đặc biệt oan ức.
"Ngoan." Quý Thừa Tiêu hài lòng cười.
The Love of Siam mang đến những cảm xúc đẹp và man mác buồn, trong sạch, thăng hoa trong tình cảm. Lấy tình yêu lấy thuần khiết lấy dịu dàng để vỗ về những thương tổn của tình yêu tuổi trẻ. Có lẽ nó phù hợp nhất cho những trai thẳng ngầm cong như Lâm Triệt xem.
"Cậu bé Mew dễ thương quá." Lâm Triệt tựa vào sofa, nghiêng đầu thú vị xem.
Quý Thừa Tiêu sa sầm ánh mắt, không nói gì.
"Mẹ Tong rất yêu cha Tong."
Ừ, rất yêu.
"Tong thật ra thích Mew chứ gì, có thể nhìn thấy."
Ừ, có thể nhìn thấy.
"Tôi cũng muốn chơi trò giấu quà đó."
Khi nào sinh nhật em tôi sẽ chơi với em.
...
Ba tiếng, lâu lâu Lâm Triệt lại thốt ra lời cảm khái của mình về phim, Quý Thừa Tiêu ngồi cạnh cậu, lẳng lặng nghe cậu nói, chỉ trả lời trong lòng.
"Bản tình ca của Mew là hát cho Tong nghe."
Bộ phim này cũng là tôi tìm cho em xem.
"Ồ, hôn nhau kìa... Trông cũng rất đẹp đó chứ."
Tôi cũng muốn hôn em.
"Có lẽ em không thể ở bên anh, nhưng không đại biểu em không yêu anh, mẹ nó sao ngược quá..."
Không, em sẽ ở bên tôi.
"Sao cứ có cảm giác mình sắp cong rồi."
Rất tốt, nói tiếp đi.
"Quý Thừa Tiêu?"
Ừ, tôi ở đây.
"Tôi có nói anh cũng không nghe được."
Tôi nghe được.
Khi tình cảm lên đến một mức độ nhất định nào đó, thời gian dài ngắn không còn quan trọng nữa, thuận theo tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
"Hình như em hơi thích anh mất rồi."
Mọi thứ xung quanh như thể đã nhấn nút quay chậm, bụi vẩn vơ trong không khí, lỗ tai xù lông của Husky giật giật, ánh mặt trời dịu dàng chiếu vào, mang đến một luồng không khí thanh tân ấm cúng.
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp bùi tai của Quý Thừa Tiêu vang lên đặc biệt rõ ràng:
"Anh cũng vậy."
Trong căn phòng sáng sủa ấm áp, cái không nhìn thấy được là vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Triệt, còn nhìn thấy được là nụ cười khẽ dịu dàng đến tan chảy trái tim của Quý Thừa Tiêu.