Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Hình tuyên bố sẽ ném Em Trai đi, nguyên nhân là hôm đó dẫn Husky về nhà mà nó cứ cố bấu víu ống quần Quý Thừa Tiêu với Lâm Triệt không chịu đi.
Cận Thần nói Husky có cảm tình với Quý Thừa Tiêu và Lâm Triệt.
Lê Hình khịt mũi xem thường, nhiều lời, Em Trai là mình nuôi từ nhỏ đến lớn, nói thế nào đi nữa mình cũng chịu trách nhiệm chăm cho nó trong thời gian quan trọng nhất của đời chó.
Có điều nghĩ lại dựa theo tính tình của Quý Thừa Tiêu, Lâm Triệt với cậu ta hẳn là sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn, vậy mình miễn cưỡng đưa chó cho họ xem làm con trai cũng được, nhớ nó thì ôm về nhà chơi mấy ngày.
“Thừa Tiêu, cậu với Lâm Triệt nhanh soạn vài bộ quần áo, chúng ta đi biển Z chơi, tớ với Cận Thần đang chờ dưới lầu đây, các cậu nhanh chân lên.” Ở đầu kia điện thoại, Lê Hình phấn khích nói.
Cúp máy, Quý Thừa Tiêu vỗ Lâm Triệt đang chơi điện thoại bên cạnh, “Đi lấy vài bộ quần áo để thay, chúng ta đi biển Z.”
Lâm Triệt ngớ ra giây, lấy lại phản ứng thì hân hoan bật nhảy từ sofa, nhanh chân chạy xộc lên lầu, “Hahaha được được được, đi ngay, em lấy luôn cho anh nhé.”
Lâm Triệt lấy ba lô du lịch màu xanh dương từ trong hộc tủ ra, tùy tiện nhét mấy bộ vào, bước qua phòng Quý Thừa Tiêu, nhìn quần áo xếp ngay ngắn trong ngăn tủ, cậu vuốt cằm lia mắt, “Ừm… Bộ này anh ấy mặc vào chắc chắn rất đẹp, bộ này cũng thế, à, còn có bộ này.”
Quý Thừa Tiêu soạn xong những đồ cần thiết rồi mà Lâm Triệt còn chưa thấy xuống, anh vừa định lên lầu tìm cậu thì Lâm Triệt hai ba bước chạy ra.
Ba bậc thang cuối cậu trực tiếp nhảy xuống luôn, hành động ấy làm Quý Thừa Tiêu thót tim, anh nói: “Em từ từ thôi.”
Lâm Triệt chỉ ‘Haha’ hai tiếng, kéo cánh tay Quý Thừa Tiêu bước ra ngoài.
Ra thang máy, Lâm Triệt liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đậu ở kia.
“Anh đổi xe?” Lâm Triệt ngồi vào ghế sau, hỏi Lê Hình ngồi trước.
“Không, đây là chiếc mới mua, chạy việt dã, thích hợp đi ngao du nhất.” Lê Hình vuốt tóc, đắc ý nói.
Lâm Triệt cảm thấy kẻ tầm thường như cậu thật sự không lĩnh hội được thế giới của người có tiền, tuy xe này không đắt hơn triệu nhưng cũng một đống tiền, làm sao cứ như đi mua thức ăn vậy.
Quý Thừa Tiêu để ba lô vào cốp rồi lên xe, ngồi bên phải Lâm Triệt.
Lâm Triệt thấy Quý Thừa Tiêu ngồi cạnh mình thì lặng lẽ mỉm cười, Quý Thừa Tiêu có tiền, còn cậu có Quý Thừa Tiêu.
“Hahaha, xuất phát đây! Có thể sẽ đến địa điểm trước bữa trưa. Phải rồi Thừa Tiêu, cậu nói xong hết với bên bệnh viện rồi chứ, dù sao cũng mất , ngày lận đó.” Cận Thần đeo kính râm, soi kính chiếu hậu sửa lại đầu tóc.
Quý Thừa Tiêu mở một cúc áo sơ mi ra, “Nói hết rồi.”
Thật ra không nói cũng không sao, mẹ anh là viện trưởng. Bà ấy còn ước gì anh đừng đến bệnh viện ấy chứ.
Lê Hình ném bịch khoai tây xuống, “Vị gà chanh, cái tên xem ra rất không thông minh.”
“Cái này em ăn rồi, vẫn là vị dưa chuột ăn ngon nhất.” Lâm Triệt xé bao ra, cầm một miếng đưa đến bên miệng Quý Thừa Tiêu.
Quý Thừa Tiêu không thích ăn đồ có vị kỳ lạ, nhưng nếu là Lâm Triệt đút thì đương nhiên phải ăn rồi.
“Hahaha, bao năm qua Thừa Tiêu có ăn cái này đâu, tớ nhớ hồi cấp hai cậu nhất quyết không ăn. Cảm giác thế nào?” Cận Thần hớn hở liếc nhìn kính chiếu hậu.
Hình dạng và mùi vị đều kỳ lạ, Quý Thừa Tiêu không thể hiểu nổi tại sao Lâm Triệt lại thích ăn thứ này.
“Cũng tạm được.” Quý Thừa Tiêu trả lời.
Lâm Triệt biết Quý Thừa Tiêu không quen ăn những thứ này, nhưng cậu muốn chia sẻ với anh, nếu đổi lại là người khác, cậu sẽ giấu đi ăn một mình, chỉ bởi vì anh ấy là Quý Thừa Tiêu, là người cậu thích.
Lái nửa tiếng vẫn chưa ra khỏi thành phố, thời gian này không phải quá đông xe, nhưng thành phố A là thành phố lớn, xe lưu thông không thiếu.
Bỗng ô tô quẹo gấp, “Shit!” Cận Thần vỗ mạnh lên tay lái.
“Sao vậy?” Lâm Triệt xoa đầu mình va vào cằm Quý Thừa Tiêu, ngẩng đầu nhìn cằm anh có bị đỏ không, thấy không có vết đỏ mới yên tâm.
“Chiếc taxi vừa rồi dám vượt qua xe của ông, xem ông có vượt lại mi không.” Cận Thần nghiến răng nói.
Lâm Triệt chợt nhớ mấy ngày trước nhân viên chuyển phát có nói cái gì mà chạy xe điện cũng phải qua mặt cho bằng được, đúng là chuyện Cận Thần có thể làm ra.
Tách ly hợp, đạp côn, Cận Thần vui vẻ, “Hahaha, hoàn hảo vượt qua!”
Cận Thận mở kính xe xuống, đặc biệt sung sướng hô lên: “Há há há quá dễ dàng vượt mặt!”
Người tài xế kia chắc chắn nghe thấy, ông ta cũng lập tức gia tốc, lại vượt qua chiếc Land Rover.
“Há há há quá dễ dàng vượt mặt!” Từ bên xe taxi truyền ra giọng nói đắc ý, giọng to rõ cục mịch.
Cận Thần: “…”
“Há há há há há há!” Lê Hình ngồi ghế phó lái, nhìn dáng vẻ uất ức của Cận Thần, hắn rất không nể mặt cười phá ra.
“Mẹ kiếp, nói bắt chước ông!” Cận Thần lầm bầm chửi, lập tức tăng tốc.
Cứ thế một cách rất tự nhiên, xe taxi và chiếc Land Rover đua qua lại.
Một cuộc chiến giằng co và cuộc võ mồm.
“Có tài xế taxi nào như ông à!” Cận Thần quát.
“Nhóc quản ông làm gì! Ông đây phóng đãng không bị trói buộc yêu tự do!” Tài xế đáp trả.
“Ông tưởng xe taxi của ông sẽ so được với chiếc Land Rover của tôi sao?”
“Cậu kiêu ngạo quá nhỉ, đừng xem thường con taxi của tôi, làm cậu hít khói trong vài phút thôi!” Tài xế hét to.
“Này! Rõ ràng Land Rover của tớ từ lúc nào thành Land Rover của cậu vậy!” Lê Hình không vui.
“Khác nhau chỗ nào à?”
“Đương nhiên khác! Tiền tớ bỏ ra! Của tớ!”
…
Lâm Triệt bĩu môi, nghĩ không chỉ có Cận Thần với Lê Hình, mà cả ông chú tài xế cũng đều tuyệt vời.
“Tôi nói chú biết chú đừng có chắn đường của tôi!” Cận Thần thò đầy ra ngoài cửa xe hét.
“Ngoại trừ thiên tử ra không ai có thể ra lệnh cho tôi!” Tài xế trả lời.
Lâm Triệt vừa nghe thấy câu đó liền nhận ra ngay, tức thời bật cười, “Haha thì ra là chú tài xế nọ.”
Lần đám người họ đi KTV hát, Lê Hình với Cận Thần cùng uống say cuối cùng lên trúng chiếc xe của bác tài đó, còn ói trên xe người ta, đúng là rất có duyên phận.
Hiển nhiên Quý Thừa Tiêu cũng nhớ là ai, anh cũng hơi cong khóe môi.
“Em buồn ngủ.” Lâm Triệt dụi mắt nói.
“Ngủ đi.” Quý Thừa Tiêu ấn Lâm Triệt nằm lên đùi mình, cởi áo khoác phủ lên cho câu.
Lâm Triệt gối lên đùi anh, trở mình, “…Tự nhiên em ngủ không được.”
Quý Thừa Tiêu cười bất đắc dĩ, cậu nhóc lười nhác quen rồi vừa lên xe đã muốn kiếm cớ nằm xuống đây mà.
Anh lấy tai nghe để ở giữa ghế đằng trước, cắm vào điện thoại, sau đó nhét một ống nghe vào tai Lâm Triệt, “Nghe nhạc đi, đều lấy những bài em đã nghe.”
Lâm Triệt điều chỉnh lại vị trí tai nghe, gật đầu, tiếp theo nhắm mắt lại nghỉ ngơi thỉnh thoảng còn ư a vài câu.
Không biết qua bao lâu, bên tai chỉ còn vang vọng tiếng nhạc, hai người phía trước cũng an phận, chắc đã lên quốc lộ, người đang nằm dần đều đều nhịp thở, hẳn đã ngủ.
Quý Thừa Tiêu nhẹ nhàng lấy tai nghe ra khỏi tai Lâm Triệt, bỏ điện thoại vào lại trong túi, sau đó không biết lấy đâu ra một cái điện thoại khác, mở camera chụp một tấm hình Lâm Triệt ngủ say sưa.
“Cận Thần.” Quý Thừa Tiêu hạ thấp giọng gọi.
Cận Thần nhìn kính chiếu hậu, hỏi: “Ừ, sao?”
“Lái từ từ thôi.” Quý Thừa Tiêu nói.
Cận Thần gật đầu, “Ừ, biết rồi.”
Cận Thần đánh mắt sang bên cạnh, thấy Lê Hình cụp mắt xuống, đầu gật gà gật gù thì ném áo khoác của mình lên mặt hắn rồi nói: “Cậu nên ngủ đi.”
Lê Hình giật mình lầm bầm vài câu, sau đó đắp áo khoác của Cận Thần lên mặt ngủ thiếp đi.
Quý Thừa Tiêu thở ra, thả lỏng tựa vào ghế, tay trái nhẹ nhàng để lên bụng Lâm Triệt, cảm nhận bụng nhỏ hơi phập phồng theo hô hấp của cậu, tiếp theo hài lòng nhắm mắt lại.
Trước hết cứ… đánh một giấc đã.