"Ngồi xe của tôi đi." Lúc này Giang Tuyết Tâm đột nhiên mở miệng, ấn chiếc chìa khóa xe trong tay, một chiếc Volkswagen Jetta phát ra hai tiếng tít tít, Giang Tuyết Tâm thấy Lâm Thùy Hân nhìn mình với ánh mắt bất mãn, liền cười với Lâm Thùy Hân nói: “Tổng giám đốc Lâm, đây có phải là người cô đã đề cập với tôi trước đây không?" " Ừ." Lâm Thùy Hân gật đầu một cái. Lúc này, Trương Bá Sinh đã cười đùa hí hửng ngồi vào hàng ghế sau xe Giang Tuyết Tâm. "Đi thôi tổng giám đốc Lâm, đi xem nhà cô một chút." Giang Tuyết Tâm vẫy tay gọi Lâm Thùy Hân. Lâm Thùy Hân không biết phải làm sao, chỉ có thể lên xe Giang Tuyết Tâm, cô ngồi vào ghế kế bên người lái, cố ý đem ghế dịch lên phía trước, khi không thể xê dịch được thêm chút nào nữa cô mới dừng lại, cô muốn giữ khoảng cách với Trương Bá Sinh xa nhất có thể. Trương Bá Sinh như thể không ý thức được Lâm Thùy Hân ghét mình đến mức nào vậy, ngồi ở đó cười hi hi, còn không ngừng nói chuyện cùng Giang Tuyết Tâm, nói là từ trước đến giờ chưa từng gặp Giang Tuyết Tâm, hỏi Giang Tuyết Tâm có phải là nhân viên mới tới hay không. Giang Tuyết Tâm mặc dù biết Lâm Thùy Hân ghét Trương Bá Sinh, nhưng chính cô cũng không thể giúp Lâm Thùy Hân được, bởi vì khi mình được thuê, nhiệm vụ của cô không chỉ là bảo vệ Lâm Thùy Hân, mà nhân tiện còn phải bảo vệ chồng của Lâm Thùy Hân, nói trắng ra là, người đàn ông trên xe này, cũng là chủ của mình. Chiếc xe cứ như vậy chạy bon bon trên đường phố, dần dần đi đến thôn Thủy Miên. Trương Bá Sinh cả đường cười đùa hí hửng, trên thực tế, sự chú ý của anh vẫn luôn đặt bên ở ngoài xe, nhìn thấy rõ ràng, hai chiếc xe bán tải mình chú ý trước đó, từ đầu đến cuối đi theo sau xe mình. Chiếc Jetta lái vào tiểu khu, Giang Tuyết Tâm theo sự chỉ dẫn của Lâm Thùy Hân, lái vào khu biệt thự. Lúc sắp về đến nhà, Trương Bá Sinh thấy, con đường trước mặt, đã bị chặn lại. Trên đường đi vào tiểu khu, hai chiếc xe bán tải đã dừng lại, ngăn ở giữa đường, chiếc xe căn bản không thể đi qua được. Giang Tuyết Tâm còi hai cái, hai chiếc xe trước mặt căn bản không hề nhúc nhích, không biết phải làm sao, Lâm Thùy Hân không thể làm gì khác hơn là để cho Giang Tuyết Tâm quay xe, chỉ một con đường khác, nhưng ngay tại thời điểm Giang Tuyết Tâm chuẩn quay xe, lại có hai chiếc xe bán tải từ phía sau lái tới, sau đó đỗ lại, lấp kín toàn bộ con đường. Giờ khắc này, Giang Tuyết Tâm ý thức được có gì đó không ổn, sau khi nói với Lâm Thùy Hân một tiếng đợi ở trong xe xong, cô liền bước xuống. Giang Tuyết Tâm vừa mở cửa xe, cửa hai chiếc xe bán tải phía sau mở ra, tổng cộng có sáu tên đàn ông bước xuống, khóe môi nhếch lên cười toe toét, đi tới chỗ Giang Tuyết Tâm, trên tay bọn họ, cầm chiếc dam găm ngắn. Đồng thời, từ hai chiếc xe bán tải đang chặn con đường phía trước, cũng bước xuống năm người, đều là đàn ông, hoàn toàn bao vây chiếc Jetta này lại. "Cô gái, khôn hồn thì mau cút đi, ông nội đây chỉ muốn mạng của người đàn bà trong xe kia thôi." Tên cầm đầu cầm dao găm trong tay, nói với Giang Tuyết Tâm. "Chỉ bằng các anh sao?" Giang Tuyết Tâm quét một vòng mười một người này, trong mắt lộ ra khinh bỉ. "Cô gái, không tự lượng sức, chỉ có thể chết thôi, nếu cô không nghe lời, ông đây cũng sẽ không quan tâm đến chuyện làm chết thêm một người đâu, trước khi cô chết, ông đây nhất định sẽ cho cô biết, cái gì gọi là đau khổ!" Tên cầm đầu sải bước đến bên Giang Tuyết Tâm, nâng con dao găm trong tay lên, hung hăng đâm về phía Giang Tuyết Tâm. Một màn này, làm Lâm Thùy Hân ngồi ở vị trí phó lái nhìn rất rõ ràng, khoảnh khắc đối phương nâng con dao găm lên, hung hăng đâm xuống, Lâm Thùy Hân hét lên một tiếng, theo bản năng che kín đôi mắt, trái tim sợ hãi đập loạn xạ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, cho dù là đàn ông, nhìn thấy có người cầm dao hành hung người khác, cũng sẽ sợ hãi thôi. "Bang!" một tiếng vang lên, làm cho đôi mắt đang nhắm chặt của Lâm Thùy Hân mở ra, cô thấy, tên đàn ông vừa mới cầm dao đâm về phía Giang Tuyết Tâm, đã ngã ở trước mui xe, Giang Tuyết Tâm lúc này đang bị mấy tên đàn ông cầm dao vây quanh, mỗi một con dao đều hướng về điểm yếu của Giang Tuyết Tâm đâm tới, Giang Tuyết Tâm tránh được nguy hiểm, đánh trả lại bọn chúng. Lâm Thùy Hân vội vội vàng vàng rút điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát, nhưng lại phát hiện ra điện thoại tối hôm qua không sạc pin trong giờ phút này lại sập nguồn, Lâm Thùy Hân tức giận ném điện thoại sang bên cạnh, lúc này cô mới nhớ tới phía sau còn có một người, liền hô lớn: "Trương Bá Sinh, mau! Mau báo cảnh sát! Gọi an ninh tiểu khu đến!" Lâm Thùy Hân hô to một tiếng, phát hiện Trương Bá Sinh cũng không trả lời mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện Trương Bá Sinh đã sớm không còn ngồi ở đằng nữa, ánh mắt Lâm Thùy Hân đảo quanh, nhìn thấy bóng người Trương Bá Sinh, chẳng biết từ lúc nào, đã len lén đi xuống xe, chạy về phía biệt thự nhà mình, một giây cũng không dừng lại, giống như bị dọa sợ vỡ mất mật vậy. Dáng vẻ hèn nhát này của Trương Bá Sinh, làm cho Lâm Thùy Hân tức giận, tại sao mình, lại tìm được một người chồng như vậy chứ! Trương Bá Sinh chạy vào sân biệt thự, anh có thể nhìn ra, mười một người đàn ông kia, căn bản cũng không phải là đối thủ của Giang Tuyết Tâm, Giang Tuyết Tâm hoàn toàn có thể đối phó được, mà mình, còn có chuyện khác phải làm. Đẩy cửa biệt thự ra, Trương Bá Sinh nhìn căn phòng khách trống rỗng, cất cao giọng nói: "Lén lén lút lút như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?" "Ha ha, cũng không thể coi đây là lén lén lút lút chứ, tôi chỉ là không muốn bị người khác hiểu nhầm tôi và đám tạp nham bên ngoài kia cùng một hội mà thôi, có thể phát hiện ra tôi, chứng minh cậu cũng có chút bản lĩnh nhỉ." Từ cầu thang phòng khách đi thông lên tầng hai, một người đàn ông mặc âu phục đi xuống, đối phương nhìn qua chưa đến ba mươi, trên mặt mang một nụ cười nhàn nhạt. Khoảng khắc Trương Bá Sinh nhìn thấy đối phương, sắc mặt chợt biến đổi, tràn đầy tức giận, anh đã lau sàn sạch sẽ trước khi ra khỏi cửa, vậy mà lại bị người khác... Đạp! bẩn! mất! "Chậc chậc, cái biểu cảm tức giận trên khuôn mặt này, tôi thật sự rất thích, cậu biết không, tôi giết được những người đó, biểu cảm mỗi lần để lại cho tôi, chỉ có hai thứ, kinh hoàng, cùng với tức giận." Người đàn ông mặc âu phục rất nhã nhặn móc từ trong túi ra một điếu thuốc lá, đặt ở trong miệng đốt, hung hăng hít một hơi, nheo cặp mắt lại, tầm mắt xuyên qua làn khói, nhìn Trương Bá Sinh. "Tắt thuốc đi cho tôi! Vợ tôi không cho phép hút thuốc." "Ôi, thật là một người đàn ông biết chăm sóc gia đình, các người chuẩn bị thành người chết rồi, không cần để ý những thứ này đâu." Người đàn ông mặc âu phục dường như cũng không vội vã ra tay, đây cũng là thói quen của hắn, trước khi giết người, muốn hưởng thụ phản ứng của mục tiêu trước khi chết, tuy nhiên, phản ứng lần này của đối phương, hắn chưa bao giờ thấy qua. "Tôi bảo anh mau dập thuốc đi!" Trương Bá Sinh nhấn mạnh một lần nữa, đồng thời đi về phía người đàn ông mặc âu phục. "Nếu tôi nói không thì sao?" Người đàn ông mặc âu phục vẫn giữ nụ cười, lại cố ý hung hăng hít một hơi. "Vậy thì phải chết!" Giọng Trương Bá Sinh, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt anh, giống như một con thú hung dữ, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông mặc âu phục. Dưới ánh mắt của Trương Bá Sinh, người đàn ông mặc âu phục lại cảm thấy có một chút sợ hãi, loại sợ hãi này, làm cho hắn tâm phiền ý loạn. "Nhóc con, mày muốn chết à!" Người đàn ông mặc âu phục cầm trong tay điếu thuốc lá hung hăng ném về phía Trương Bá Sinh, cũng không muốn cùng anh nói nhảm nữa liền đi xuống, dùng một tay, thành thạo bóp lấy cổ Trương Bá Sinh, cố gắng bóp gãy cổ Trương Bá Sinh. "Quá chậm." Giọng Trương Bá Sinh không mang theo chút cảm xúc nào vang lên bên tai người đàn ông mặc âu phục. Người đàn ông mặc âu phục trong lòng kinh hãi, vừa định đổi chiêu, liền cảm thấy trên cánh tay của mình truyền tới một trận đau thấu xương, loại đau đớn này làm cho hắn trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, cánh tay mình đưa ra, lại bị người khác vặn gãy! Còn chưa kịp để cho người đàn ông mặc âu phục kia phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra, trên cơ thể hắn, lại có thêm ba cơn đau không khác gì cánh tay bị gãy truyền đến cùng một lúc, trong nháy mắt, một cánh tay khác của hắn, cùng với hai chân, tất cả đều bị bẻ gãy.