Chương :
Trên mặt Diệp Phi tỏ ra kinh ngạc, lại như không ngờ Sensei Yui lại có thể chịu được một chiêu của mình.
Sau đó nhấc cổ tay chém tới thêm một kiếm.
Một chiêu không chết, vậy thì hai chiêu.
Kiếm phong sắc bén.
Vẻ mặt Sensei Yui tuyệt vọng, một kiếm vừa rồi cô ta đã dồn hết sức, vẫn còn chưa lấy lại sức, làm sao cản được kiếm thứ hai của Diệp Phi”
“Keng!” Trong lúc Sensei Yui nhắm mắt chờ chết thì một ánh kiếm lóe lên, chặn ngư trường của Diệp Phi lại.
Sau đó một thân hình mập lùn xuất hiện, ông ta đánh ngư trường của Diệp Phi ngược lại.
‘Yamamoto Jori.
Đây là nguyên lão của giới võ thuật Nhật Bản, trong tay cầm một thanh kiếm võ sĩ, đứng chắn trước mặt Sensei Yui.
Vẻ mặt ông ta độc ác nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Diệp Phi, mày muốn đuổi cùng giết tận?”
“Các người đúng là một đám tiểu nhân”
Giọng nói Diệp Phi lạnh nhạt: “Đấu một trận đấu công bằng xong không nhận thua, thẹn quá hóa giận bao vây tấn công tôi, bây giờ lại còn vu khống tôi đuổi cùng giết tận”
“Mắt ông có bị mù không, không thấy là Sensei Yui ra tay trước à”
Diệp Phi không hề khách sáo phản đòn.
Yimamoto Jori quát lên: “Yui chính là đệ tử mà ngài Miyamoto yêu thương nhất, mày giết ngài Miyamoto thì bọn họ vì tình nghĩa thầy trò mà ra tay với cậu là lẽ tất nhiên”
Lục Khanh và mấy cô gái khác dùng vẻ mặt nhìn Diệp Phi, chỉ là Miyamoto chết rồi Diệp Phi trả thù là chuyện bình thường mà, sao lại trách người ta ra tay trước chứ”
“Là lẽ tất nhiên nên có thể giết tôi sao?”
Diệp Phi cười nhạt: “Hơn nữa tình cảm thầy trò của bọn họ thì liên quan gì đến tôi?”
Vừa dứt lời thì ngư trường trong tay Diệp Phi đã lóe lên, mắt đầy sát ý nhắm vào Yimamoto .Jori.
Sắc mặt của Yimamoto .Jori hơi thay đổi, vô thức đưa kiếm lên đỡ.
Cũng ngay lúc này dưới chân Diệp Phi tung một cú đá, thanh kiếm võ sĩ gãy đôi bay đi.
“Vèo!” Một kiếm xuyên thủng.
Máu tươi phun ra.
Thân thể mềm mại của Sensei Yui run lên, sau đó kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Một tay cô ta ôm cổ nhưng mà không có cách nào làm máu ngừng chảy.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Phi, khó khăn kêu lên: “Khốn khiếp!”
Cô ta nhanh chóng ngã trên mặt đất không nhúc nhích, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa sự tức giận cùng cực.
Tất cả người Nhật Bản đều biến sắc.
Yimamoto Jori lại càng giận không thể tả: “Diệp Phi!”
Dù thế nào ông ta cũng không ngờ được Diệp Phi lại không coi ông ta ra gì, giết chết Sensei Yui.
Gương mặt Lục Khanh cũng vì tức giận nên tím tái, chuyện ngày càng lớn, làm sao có lợi cho quan hệ ngoại giao chứ”
Diệp Phi đúng là không biết trời cao đất rộng.
Trong mắt của cô ta, Diệp Phi nhờ vào thủ đoạn bẩn thỉu mới may mắn chiến thắng Miyamoto, kết quả thật sự nghĩ bản thân là sát thần vô địch sao”
Cô ta không nhịn được quát lên một tiếng: “Diệp Phi, mày muốn chết thì chết đi, tao mặc kệ mày”
Ban đầu cô ta còn muốn để Diệp Phi được chết toàn thây, vậy mà Diệp Phi lại không biết điều như vậy, cô ta cũng không muốn xen vào nữa.
“Tôi đã nói rồi, ai cản tôi thì phải chết”
Diệp Phi không thèm để ý đến Lục Khanh, chỉ nhìn chăm chằm vào Yimamoto Jori lạnh lùng nói: “Nếu còn không tránh đường thì đừng trách tôi không nương tay.”
“Ai chặn đường tôi, giết!”