Chương :
Hơn mười đệ tử của Miyamoto mất mạng trong chớp mắt.
Trong lòng của nhóm người Lục Khanh lạnh lẽo, bọn họ đã giết rất nhiều người, nhưng mà thủ đoạn giết người của Cửu Thiên Tuế thật sự khiến người ta run sợ.
Quá dễ dàng, quá lạnh lùng, gần như là chỉ giết chết vài con kiến.
Mí mắt Yimamoto Jori run lên, vào giây phút này ông ta đã biết là khó được chết già rồi.
Ông ta vô thức nhìn Lục Khanh.
Hơi thở Lục Khanh trở nên phập phồng, nhưng mà cuối cùng vãn nhắm hai mắt lại, dù sao bình thường cô ta cũng hay qua lại với giới võ thuật của Nhật Bản.
“Cửu Thiên Tuế, là láng giềng, một vừa hai phải “Bốp!” Cửu Thiên Tuế tát một bạt tai: “Ai cho cô nói chuyện?”
Lục Khanh ngã bay ra xa bảy tám mét, cả gương mặt sưng lên, vô cùng tức giận và ấm ức nhưng mà vẫn không hét lên.
Mộ Dung Tam Thiên vốn đang định bước lên trước khuyên nhủ cũng bỗng lập tức im miệng.
Cửu Thiên Tuế nhìn Yimamoto .Jori: “Tự cắt hai tay, chừa cho ông một đường sống.”
“Rắc rắc!” Cảm nhận được nguy hiểm, hai mí mắt ‘Yimamoto .Jori nhảy dựng lên, cắn răng dùng sức cắt đứt hai †ay mình.
Mặt đất đầy máu.
Nhóm người Lục Khanh rét run.
Bọn họ đã hoàn toàn thấy được sự tàn nhãn của Cửu Thiên Tuế.
“Trở về nói với Thiên Tàng…” Cửu Thiên Tuế đi đến trước mặt Yimamoto .Jori lạnh nhạt lên tiếng: “Sáu tháng sau, hội trưởng liên đoàn võ thuật giết hết chó sẽ dẫn theo Đệ Nhất Sử là Diệp Phi khiêu chiến với thập đại thiên kiều của Nhật Bản”
Yimamoto Jori chịu đựng đau đớn thảm hại rời đi.
Ông ta không dám ở lại đây lâu thêm một giây nào, ai biết được Cửu Thiên Tuế có máu nóng dồn lên não trực tiếp một chiêu giết chết ông ta hay không.
Hơn nữa ông ta phải nhanh chóng trở về báo tin, nửa năm sau Diệp Phi sẽ khiêu chiến với thập đại thiên kiều Nhật Bản.
Chuyện này bề ngoài là khiêu chiến nhưng thật ra là Cửu Thiên Tuế muốn lợi dụng Diệp Phi để giết chết thế hệ trẻ của Nhật Bản.
Nếu như thập đại thiên kiều bị Diệp Phi giết chết, vậy thì con đường võ thuật của Nhật Bản sẽ bị chặt đứt, dù sao sau này người nối nghiệp sẽ đều được chọn ra từ thập đại thiên kiều.
Mưu mô âm hiểm đáng sợ.
Yimamoto .Jori chỉ có thể nhanh chóng trở về bàn bạc đối sách…
“Két!”
Yimamoto Jori vừa đi thì mười mấy chiếc xe hơi đã đến, cửa xe mở ra, hơn mấy chục đệ tử bên cạnh Cửu Thiên Tuế đi xuống.
Bọn họ nhanh chóng xử lý hiện trường.
Không bao lâu sau thi thể của nhóm người Miyamoto đã được chôn kỹ.
Hiện trường lại được đắp lên rơm rạ cỏ cây che đi mùi máu tanh…
Chiến trường ác liệt đã nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Không bao lâu sau Tiết Như Ý và Vương Đông Sơn, cả Hoàng Thiên Kiều cũng đến.
Thấy Diệp Phi vẫn còn bình yên sống sót, nhóm người Tiết Như Ý vô cùng kích động, ôm choàng lấy Diệp Phi ăn mừng.
Trải qua hoạn nạn, tình cảm của mọi người lại sâu đậm hơn.
Mặc dù Diệp Phi không đặt nặng giới võ thuật, vẫn chưa bỏ sức vì liên đoàn võ thuật nhiều, nhưng mà tình cảm của Hoàng Thiên Kiều và những người khác với anh cũng rất sâu đậm, nên bọn họ rất vui mừng.
Một lát sau, Chu Tĩnh Nhi và Tống Hồng Nhan cũng xuất hiện, lại tán thưởng và khen ngợi chiến thắng của Diệp Phi.
Không khí ấm áp, nhưng mà Mộ Dung Tam Thiên lại biết là vẫn chưa hết nguy hiểm.
Cửu Thiên Tuế xuất hiện ở đâu, ban nãy còn khiêu chiến với Nhật Bản, đã chứng tỏ Diệp Phi không phải là con cờ của Cửu Thiên Tuế mà là người mà ông ta bồi dưỡng.
Điều khiến ông ta lo lắng chính là ba chữ “Đệ Nhất Sử”.
Điều này không chỉ thể hiện rõ ràng sự thân thiết giữa Cửu Thiên Tuế và Diệp Phi, còn thể hiện Diệp Phi đã vượt hẳn hai cấp, từ một phân hội trưởng quèn thành cánh tay đắc lực của Cửu Thiên Tuế.