Chương :
Mắt Thẩm Bích Cầm sáng lên, kích động không thôi: “Phàm, thật vậy sao?”
“Yên tâm đi”
Diệp Vô Cửu cũng rất vui vẻ: “Phàm nó không bao giờ làm chuyện mà nó không chắc chắn, chúng ta hãy nhanh chóng liệt kê một danh sách quà, xem thử muốn mua gì về cho bà cụ và mọi người.”
Hai người vui vẻ hào hứng thu dọn đồ đạc, còn lấy giấy bút lập một danh sách, Diệp Phi cũng cười cười rời khỏi phòng hai người sau đó quay về ngồi lên ghế của mình.
Anh gãi gãi đầu, bắt đầu hồi tưởng lại, xem thử có gì có thể làm ra được công thức hãm trà không.
Mười phút sau, mắt Diệp Phi sáng lên, anh tìm thấy một công thức cung đình bí mật.
Diệp Phi lập tức đi vào bếp điều chế thử, bên cạnh mẹ lúc nào cũng có thảo dược nên Diệp Phi chọn chọn một lát đã có đủ những gì mình cần.
Trong bếp nhanh chóng vang lên tiếng động khiến Trần Tích Nhi lo là Diệp Phi sẽ phá tan nhà bếp.
Hai tiếng sau, trong bếp bay ra một mùi thơm của trà thảo mộc.
Vô cùng dịu nhẹ, vô cùng hấp dẫn.
Diệp Vô Cửu, Thẩm Bích Cầm và Trần Tích Nhi đều xúm lại xem, trực tiếp thấy trên bàn ăn đang có ba ly trà nóng hổi.
Màu sắc thanh đạm, trên đó có như là có một luồng linh khí, nhìn vào khiến người ta nuốt nước bọt.
“Ba, mẹ, Nhi, nào, đến nếm thử trà lạnh của con đi”
“Hạ hỏa, mát gan, điều hòa huyết áp, công dụng không có gì khác với những loại trà khác, nhưng mà hiệu quả thì vượt xa những loại trà khác, chỉ cần mười mấy phút là đã có hiệu quả.
Diệp Phi lau lau hai tay ướt đẫm của mình, sau đó lấy giấy bút ra viết ngồi xuống viết công thức.
Trà thảo mộc này có công thức của mười cấp, anh chỉ viết ra công thức của cấp sáu, tránh cho việc viết cấp cao nhất sẽ khiến cả thị trường chấn động.
Chỉ mỗi cái công thức cấp này thôi thì công dụng cũng đã vượt xa trà thảo mộc tốt nhất thành phố cả con đường rồi…
Thẩm Bích Cầm hơi ngẩn ra: “Có thật sự đến mức đó không?”
Bà bán trà thảo mộc nhiều năm, biết được là cả thành phố này cạnh tranh về hiệu quả trà rất gay gắt, hễ hơn nhau một chút là đã kiếm được rất nhiều tiền.
Nếu vượt xa một con đường, vậy chẳng phải sẽ khiến lũng đoạn thị trường sao?
Diệp Phi cười: “Thử một chút là sẽ biết”
Bây giờ đang là buổi tối giá lạnh, theo lý mà nói thì bây giờ không ai có hứng thú uống trà thảo mộc.
Nhưng mà khi nhìn đến chén trà trước mặt thì Thẩm Bích Cầm và Diệp Vô Cửu lại nhin không được muốn nếm thử.
“Ừng ực…” Thẩm Bích Cầm cầm lên thổi thổi sau đó nhẹ nhàng uống một ngụm.
Vừa nuốt xuống thì vẻ mặt của mọi người lập tức sáng lên thêm mấy phần.
Bọn họ nhìn về phía Diệp Phi, trong lòng khiếp sợ không nói nên lời”
Trà thảo mộc này dịu nhẹ ngon miệng, không đăng không chát, còn ngập tràn hy vọng khiến cho người ta sau khi uống xong cả người thoải mái không gì sánh được.
Hàm răng đau nhức của Diệp Vô Cửu cũng hết đau.
Cổ họng bị khàn của Thẩm Bích Cầm cũng có sự thay đổi lớn.
Trần Ích Nhi tò mò sao không thấy…
Diệp Phi bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, trà thảo mộc nhà họ Thẩm tên là gì?”
Thẩm Bích Cầm sửng sốt: “Trà thảo mộc A Bà”
Sau khi đưa trà thảo mộc A Bà cho mẹ xong, Diệp Phi quay về phòng tắm rửa, có thể làm cho mẹ vui Diệp Phi rất cam tâm tình nguyện giúp đỡ.
Tắm rửa xong, Diệp Phi thuận tay lướt tin tức, vừa nhận ra được trà thảo mộc A Bà của nhà họ Thẩm ở Thiên Thành vừa được đưa ra quảng cáo, anh nhìn lại thêm một lần.
Diệp Phi nhận ra là trà thảo mộc A Bà đang chuẩn bị kỷ niệm ba mươi năm hoạt động.
Trên đó có còn số liệu thể hiện doanh số tiêu thụ trà cao nhất ở Thiên Thành, một mình nhà họ Thẩm chiếm một nửa.
Nhìn thấy vậy, chân mày Diệp Phi nhíu lại.
Anh đã từng uống trà thảo mộc A Bà rồi, mùi vị và hiệu quả đúng là không tồi, có được thành tích như vậy cũng là chuyện bình thường.