Chương :
Hơn nữa bọn họ cần phải cẩn thận hơn, dù sao hôm nay cũng chỉ có một lần để thử.
Hoa Yên Vũ lại ngẩng đầu lên, đồng tử ngập tràn niềm tin, cầm lấy bút vèo vèo viết phương thuốc.
“Bà chủ, thần y Diệp tới”
Trong lúc mọi người trầm mặc, Tiêu Quý dẫn Diệp Phi đi qua.
Diệp Phi cười với Tiêu Trầm Ngư: “Chào bà chủ Tiêu”
“Diệp thần y, cậu đến rồi à, thật tốt quá, vất vả rồi”
Tiêu Trầm Ngư và Diệp Phi nhẹ nhàng bắt tay: “Hổ Nữu nhờ hết vào cậu”
Tiêu Trầm Ngư cũng có vài phần tin tưởng với người Dương Bảo Quốc đề cử.
“Bà chủ khách sáo rồi, cứu người là trách nhiệm của tôi mà”
Diệp Phi trấn an Tiêu Trâm Ngư: “Bà chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm Hổ Nữu tỉnh lại”
“Tôi tin Diệp thần y”
Tiêu Trầm Ngư chuẩn bị nghiêng người lên lầu: “Thần y Diệp, mời lên trên lầu, tôi dẫn cậu đi gặp người bệnh”
Diệp Phi không do dự, trực tiếp đuổi theo bước chân của Tiêu Trầm Ngư.
“Bà chủ đợi đãi”
Không chờ Tiêu Trầm Ngư và Diệp Phi đi được vài bước, Hoa Yên Vũ đã ngăn lại ở phía trước.
Nhìn thấy Hoa Yên Vũ ngăn đám người của Diệp Phi lại, mọi người lập tức nhìn sang.
“Bà chủ, cô muốn dẫn người đi cứu bệnh nhân, tôi có thể hiểu được, dù gì thì quan tâm quá cũng sế bị loạn”
“Nhưng hôm nay, bệnh nhân đã trải qua mấy đợt điều trị không hiệu quả rồi, hơn nữa tình trạng sức khỏe của cô ấy cũng kém đi nhiều rồi”
“Lúc này không thể lại tiếp tục làm chuyện vô ích nữa”
“Chúng tôi chưa từng gặp và cũng không quen biết rõ vị bác sĩ trẻ tuổi này. Không biết anh ta có năng lực gì để chữa cho bệnh nhân đây?”
“Nếu bà cứ hấp tấp để anh ta chữa cho bệnh nhân như vậy, có thể khiến cho tình trạng của bệnh nhân càng trở nên nghiêm trọng hơn”
Hoa Yên Vũ nét mặt chân thành khuyên ngăn Tiêu Trâm Ngư, rồi ngay sau đó cô ta nhìn Diệp Phi với vẻ khinh bỉ: “Anh từng theo học Tôn Lão, Công Tôn, Dược Lão, Brook, hay học tại các trường y khoa nổi tiếng quốc tế khác vậy?”
“Nếu không phải vậy thì lấy đâu ra tự tin dám khẳng định sẽ chữa khỏi cho bệnh nhân được đây?”
Cô vội vã dắt nhóm người mệt mỏi đi qua, kiểm tra Hổ Nựu một lát, vừa đưa ra phương án điều trị, lại bị Diệp Phi cắt đứt cơ hội điều trị cuối cùng cho Hổ Nựu trong ngày hôm nay.
Hơn nữa, Tiêu Trầm Ngư cứ luôn miệng gọi tên họ Diệp kia là thần y, so còn coi trọng anh ta hơn cả so với người tỉnh thông y học cả Trung Quốc lẫn Tây Phương như cô, điều này càng khiến cho Hoa Yên Vũ càng thêm khó chịu.
“Một tên nhóc miệng còn hôi sữa thì biết cái gì về y thuật chứ?” Cho dù có biết một chút sơ sài đi nữa, cũng làm sao có thể so được với những giỏi hơn ở đây chứ?”
“Tôi thậm chí còn nghỉ ngờ rằng anh ta còn không có giấy phép hành y. Ngộ nhỡ để xảy ra sự cố, ai có thể chịu trách nhiệm đây? Anh ta chịu trách nhiệm, hay người đã được điều trị? Hay là tất cả mọi người?”
“Bà nghĩ anh ta tài giỏi như Lão Hoa Tôn, ngay cả Cửu Cung Hoàn Dương, hay châm pháp Tam Tài Thông U đã thất truyền từ lâu, anh đâu biết hết”
“Đoán không chừng, anh ta còn tự coi mình là thiên tài y học Brooke, mười lăm tuổi đã dám cầm dao làm phẫu thuật mổ bụng cho bạn học rồi”
Nhiều bác sĩ có mặt ở đó cũng mạnh mẽ tỏ rõ thái độ hoài nghỉ đối với Diệp Phi. Ngoài việc nhìn Diệp Phi thế nào cũng không giống bác sĩ, còn sợ mất đi cơ hội chữa trị hiếm có cuối cùng này vào tay một kẻ danh tính không rõ ràng như Diệp Phi.
Trước câu hỏi chất vấn của Hoa Yên Vũ, Diệp Phi chỉ cười nhạt, anh ngăn Tiêu Trầm Ngư giải thích với bọn họ, thản nhiên nhìn Hoa Yên vũ nói: “Tôi chưa bao giờ học Brooke hay Tôn Lão, tôi cũng chưa từng học ở một trường y khoa nổi tiếng thế giới nào hết…”
Anh cất giọng bình thản: “Tôi chỉ là một thầy lang nhà quê mà thôi.”
“Vậy mà anh còn có gan nói mình có thể chữa khỏi bệnh ư?
“Ngay cả nhiều chuyên gia cũng không làm gì được, anh sao lấy đâu ra tự tin vậy chứ?”
Hoa yên Vũ trực tiếp cắt ngang lời của Diệp Phi: “Anh quả thật là đang lòe thiên hạ. Đây chính là lừa gạt bà chủ, cũng là giết bệnh nhân”