CHương :
Có hóa thành tro, tôi cũng có thể nhận ra sư phụ. Sư phụ tôi không có học tập ở viện y học, là bởi vì ngài khinh thường học những cái đó, y thuật của ngài đã vô địch thiên hạ, học mấy cái thứ mèo cào đó làm gì? Ngài không được lão Tôn, nhà Công Tôn hay lão Dược chỉ dạy, là bởi vì họ giống tôi, đều phải gọi Diệp Phi một tiếng sư phụ. Brook tôi có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ có sự bố thí của sư phụ, nếu không bảng hiệu của tôi đã bị đập từ sớm”
Y thuật của Diệp Phi, cách điều trị của Dương Bảo Quốc, sự đóng góp của Hoắc Thương đã khiến Brook một mực khăng khăng sùng bái Diệp Phi.
Cái gì?
Brook nhờ sự dạy dỗ Diệp Phi?
Ba vị bác sĩ tài ba nhất cũng là đồ đệ của Diệp Phi?
Lượng lớn tin tức như bom hạng nặng dội xuống khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm, không thể tin những tin tức này.
Đầu Hoa Yên Vũ nổ ầm vỡ vụn, Brook và ba vị bác sĩ tài ba nhất Trung Quốc cô ta ngưỡng mộ nhất đều là của đồ đệ Diệp Phi.
Sao cô ta có thể chấp nhận hiện thực này đây?
Bản thân dùng không ít quan hệ mới được vào đội Apollo để học hỏi, hao hết tâm tư để học tập mới miễn cưỡng trở thành một đệ tử ngoài lề.
Khi cô ta nhận được chứng chỉ hoàn thành khóa học đã vui vẻ suốt đêm không ngủ được, còn thường xuyên xem Brook và đội Apollo là vốn liếng để khoe khoang.
Vừa rồi ở đại sảnh nhà họ Tiêu, cô ta càng ở trước mặt Diệp Phi càng cảm giác được sự ưu việt.
Giờ phút này, Hoa Yên Vũ cảm thấy bản thân chính là đứa ngu ngốc nhất thiên hạ! Nghĩ đến chuyện bản thân mê mẩn đồ đệ của người ta, sau đó lại đi khoe khoang với sư phụ họ, mẹ nó rốt cuộc buồn cười đến mức nào chứ!
Sự tồn tại mà mình luôn ngưỡng mộ, đối tượng mà bản thân luôn sùng bái, thật ra chỉ là một trong số những học trò của Diệp Phi.
Mà cô ta lại vẫn khinh thường Diệp Phi, cảm thấy Diệp Phi không có phong cách tây, không có ẩn tình, thuần túy là đồ nhà quê!
Cô ta có tư cách khinh thường Diệp Phi sao?
Hoa Yên Vũ hoàn toàn tỉnh táo lại, gương mặt nóng rực như lò nướng.
Cô ta khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: “Anh Brook, xin lỗi, tôi chỉ lo lắng sợ người bệnh xảy ra vấn đề”
“Sư phụ tôi ra tay, Hổ Nựu chắc chắn không sao”
Brook rất bất mãn với Hoa Yên Vũ: “Cô bảo tôi kiểm tra, kiểm tra cái rắm”
“Còn nữa, cô sỉ nhục sư phụ tôi như vậy, cũng chính là sỉ nhục Brook tôi, từ giờ trở đi, cô sẽ bị xóa tên khỏi đội của tôi”
“Đội Apollo không có học viên nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tự cho là đúng”
Brook khí thế mười phần: “Cô Hoa tự giải quyết cho tốt”
Hoa Yên Vũ xấu hổ và giận dữ xoay người rời đi, nhưng ra đến cửa, lại oán hận nhìn Diệp Phi một cái.
Tiêu Trầm Ngư nhìn bóng dáng cô ta cười cười, con bé này, nếu không chịu sửa đổi tính cách, chỉ sợ sẽ còn phải chịu khổ.
“Được rồi, Brook, đừng thô lỗ như vậy!”
Diệp Phi không để ý Hoa Yên Vũ, duỗi tay nâng Brook dậy: “Sao cậu lại quay về?”
“Thưa sư phụ, con nghe tin Hổ Nựu bị thương liền mặc kệ nữ hoàng chạy gấp về Trung Quốc”
Brook mặt mày hớn hở: “Sớm biết đã có sư phụ ra tay, con sẽ không lo lắng trở về như vậy, mất toi mấy ngàn tỷ. Nhưng có thể gặp được sư phụ, chút tổn thất này đáng giá”
Anh ta rất vui: “Sư phụ, đêm nay con làm chủ, chúng ta không say không về”
“Không được, hôm khác đi, tôi còn chút việc.”
Diệp Phi vỗ vỗ Brook bả vai: “Hôm nay con đến rất đúng lúc, tuy Hổ Nựu đã vượt qua nguy hiểm, cũng có thể tỉnh lại, nhưng vẫn phải cần điều dưỡng cẩn thận. Con và đội Apollo ở lại nhà họ Tiêu mấy ngày đi, đợi tình huống của Hổ Nựu hoàn toàn ổn định rồi hãy đi”
Luận y thuật, Diệp Phi lợi hại hơn Brook, nhưng chăm sóc một cách chuyên nghiệp thì mấy người Brook vẫn lành nghề hơn.
Brook tất cung tất kính: “Sư phụ yên tâm, con nhất định tự mình chăm sóc Hổ Nựu”
“Thôi, không nói chuyện nữa, mấy người tiếp nhận đi”
Diệp Phi ý bảo Brook chăm sóc Hổ Nựu, sau đó vào đại sảnh viết một phương thuốc đưa cho Tiêu Trầm Ngư: “Bà chủ, bà cứ cắt thuốc theo đơn này là được, sau đó giao cho Brook, cậu ấy tự biết nên xử lý thế nào”