Chương :
Hàn Kiếm Phong đã xấu hổ lại cảm kích nhìn Diệp Phi: “Diệp Phi..” Diệp Phi xua xua tay: “Anh rể, đừng nói nữa, cứu người quan trọng.”
“Bốp bốp!” Hàn Kiếm Phong lại tự vả vào mặt mình hai cái, vẻ mặt áy náy mở miệng: “Diệp Phi, trước kia thật sự xin lỗi em, anh rể ưa sĩ diện, lại thích khoe khoang, vì muốn nổi bật nên luôn bắt nạt em. Anh không phải người mà, thật sự xin lỗi em”
Cảnh đời đổi thay, tình cảnh của anh ta và Diệp Phi xoay vần, Hàn Kiếm Phong ở tầng chót dưới đau khổ giãy giụa, có thể cảm nhận được cảm giác dày vò và bất đắc dĩ của Diệp Phi ngay lúc đó rồi.
Cho nên anh ta sám hối chuyện bản thân đã làm năm đó.
“Anh rể, đã qua rồi, chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa”
Diệp Phi bắt tay anh ta, giọng điệu chân thành tha thiết: “Sau này làm người tử tế là được”
Ngày xưa cực khổ và chê cười, đối với Diệp Phi bây giờ mà nói sớm đã hóa thành mây bay thoảng qua, hơn nữa anh nhìn ra được, bị cuộc sống vần, Hàn Kiếm Phong đã thực sự thay đổi.
Hàn Kiếm Phong nhìn Diệp Phi cười khổ: “Nhà họ Đường đuổi em đi, quả thật là mất mát quá lớn”
“Đừng nói những chuyện này nữa, nói những chuyện đang xảy ra đi”
Diệp Phi nhìn Hàn Kiếm Phong mở miệng: “Nghe Như Tuyết nói, tập đoàn Hải Cảng thiếu tiền hai người?”
“Anh và Phong Hoa đi theo Như Tuyết đến thủ đô”
Hàn Kiếm Phong cũng không giấu giếm Diệp Phi, ngược lại nói hết cho anh biết: “Anh tưởng ở thủ đô có thể bắt đầu lại một lần nữa, vì thế đã thành lập công ty vận tải chuyên vận chuyển cát, đá và đất. Lúc đầu làm ăn cũng không tệ lắm, nhưng đụng vào lợi ích của người khác, vì thế ba ngày liền xe tải hai đầu bị cản, tài xế cũng bị đánh, cuối cùng còn đâm chết một người. Công ty không mở nổi nữa, anh và Phong Hoa rót vào mấy chục tỷ như ném đá xuống sông, bọn anh cũng thực sử trở nên nghèo khó, trong tay chỉ có mấy chục triệu. Em biết tính cách của mẹ… Lâm Thu Linh, trong mắt bà không chấp nhận đồ bỏ đi, kể cả là người bên cạnh. Bà thấy anh không làm nên trò trống gì, càng châm chọc mỉa mai anh, Phong Hoa bị liên lụy cũng phải chịu không ít tội. Mà tính tình Như Tuyết em cũng rõ, cô ấy đối với sản nghiệp Đường Môn đặc biệt công tư phân minh, cho nên anh cũng không dám tìm cô ấy nâng đỡ.
Tất nhiên, anh là kẻ bất tài vô dụng, cô ấy có nâng đỡ anh thì cũng chỉ liên luy đến cô ấy. Anh không chịu đựng nổi Lâm Thu Linh mắng chửi mỗi ngày, nhớ ra ở Thiên Thành có khách hàng còn nợ anh mấy nghìn tỷ nên dẫn theo Phong Hoa đến đòi nợ.
Anh nghĩ không lấy về được mấy nghìn tỷ thì cũng phải lấy được mấy trăm tỷ, anh cũng vẫn còn chút cơ hội xoay người.
Ai ngờ không những không đòi được tiền, mấy chục triệu cũng bị đối phương ăn uống xài hết, tối hôm qua đối phương còn nói rõ ràng với anh là sẽ không trả mấy nghìn tỷ đó cho anh.
Nếu muốn đòi lại tiền, phải để Phong Hoa ở với ông ta năm ngày, một ngày ba chục tỷ. Anh không khống chế được nên đánh ông ta”
Gương mặt Hàn Kiếm Phong tức giận: “Buổi sáng tốt lành không dễ dàng được cục cảnh sát thả ra, kết quả lại bị một chiếc xe đâm…” “Phong Hoa đẩy anh ra, bản thân lại không kịp né: Anh ta siết chặt nắm tay: “Nếu Phong Hoa có việc gì, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho thằng khốn đó, anh nhất định sẽ ôm nó cùng chết”
Diệp Phi nheo mắt: “Khách hàng tên gì?”
Hàn Kiếm Phong báo một cái tên: “Phó chủ tịch tập đoàn Hải Cảng, Hàn Kiến Trung!”
Diệp Phi nhớ kỹ cái tên này trong đầu.
“Phong Hoa, Phong Hoal”
Một tiếng sau, Diệp Phi đang đợi kết quả cấp cứu với Hàn Kiếm Phong, đột nhiên trên hành lang có mấy người xông tới, người còn chưa tới, giọng nói đã tới trước.
Diệp Phi theo bản năng giật mình một cái: Lâm Thu Linh.
Quả nhiên, trong tầm nhìn, Lâm Thu Linh và Đường Tam Quốc dẫn theo mấy vệ sĩ vô cùng lo lắng xuất hiện, so với ngày xưa, Lâm Thu Linh càng thời thượng, càng duyên dáng.
Những ngày tháng ở Long Đô trôi qua không tồi.
Hàn Kiếm Phong đứng lên: “Mẹ, Phong Hoa còn đang phẫu thuật…”
“Bốp bốp bốp!” Lâm Thu Linh không nói hai lời, trực tiếp tát Hàn Kiếm Phong bốn c: bỏ đi, để con gái tôi chặn xe thay anh, sao anh lại không chết đi? Anh đã vô dụng cũng thôi đi, còn muốn hại chết con gái tôi? Tôi mù rồi mới gả nó cho anh. Hàn Kiếm Phong, tôi nói cho anh biết, sau khi Phong Hoa tỉnh lại, lập tức ly hôn, lập tức cút khỏi nhà họ Đường chúng tôi”
Mặt Hàn Kiếm Phong bị đánh sưng lên, anh ta căn môi, rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu lùi lại đằng sau.