Chương :
Diệp Phi không có động tác, Tiêu Quý có thể giải quyết chuyện này, anh đỡ phải ra tay đánh giết.
“Thả người đi”
Tiêu Quý lạnh nhạt nói: “Đừng để bà chủ gọi điện cho cậu”
Một câu đơn giản, nhưng khiến Hàn Hiếu Trung cảm thấy hơi thở của mình trở nên khó khăn, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, thậm chí tóc gáy còn dựng đứng lên.
Hàn Hiếu Trung vươn tay sờ máu trên cổ, rất không cam lòng nhìn Đường Nhược Tuyết, sau đó nghiêng đầu nói: “Thả người, đưa Hàn Kiếm Phong đến đây”
Ánh mắt người thanh niên tóc húi cua hung hãn, nhưng cuối cùng vẫn lấy di động ra gọi điện.
phút sau, mấy vệ sĩ mặc đồng phục xuất hiện, ném Hàn Kiếm Phong bọc áo bành tô trên đất.
Người phụ nữ áo đỏ nắm lấy Hàn Kiếm Phong.
Đường Nhược Tuyết gọi nhỏ một tiếng: “Anh rể, anh rể”
Hàn Kiếm Phong lắc đầu vài cái, mở to mắt, gian nan cười nói: “Anh… Anh không sao…” Người phụ nữ áo đỏ quát Diệp Phi: “Còn không mau thả anh Hàn ra?”
Tiêu Quý cười với Diệp Phi: “Thần y Diệp, oan gia nên giải không nên kết, thả tổng giám đốc Hàn đi”
“CútI”
Diệp Phi ném Hàn Hiếu Trung xuống đất, sau đó ném dao gọt trái cây: “Thả người”
“Bốp bốp!” Người phụ nữ áo đỏ tát Hàn Kiếm Phong bốn cái: “Tối nay nể mặt nhà họ Tiêu tha cho các người, lần sau tôi nhất định sẽ giết chết các người”
Hàn Hiếu Trung không ngăn lại, không thể giết đám Diệp Phi, nhưng không nói là không thể đánh một trận.
Nhìn thấy Hàn Kiếm Phong bị đánh tới mức mặt đầy máu, Diệp Phi lạnh lùng nói: “Cô lại động vào anh ấy thử xem”
“Bốp bốp…” Không đợi Tiêu Quý ngăn cản, người phụ nữ áo đỏ lại tát hai cái, đánh Hàn Kiếm Phong rụng cả răn.g.
Ý cười của cô ta càng đậm hơn, lộ ra vẻ khinh thường: “Tôi động vào anh ta thì làm sao, anh có thể…”
Tiếng “vù…” còn chưa hoàn toàn vang lên, chỉ thấy bóng dáng Diệp Phi lóe lên, đã đi tới trước mặt cô ta.
Người phụ nữ áo đỏ sửng sốt theo bản năng, sau đó muốn vung đao, nhưng phát hiện cổ tay đau xót, thanh đao bị Diệp Phi đoạt đi.
Mọi người kinh hãi, không ngờ Diệp Phi lợi hại như vậy, chỉ trong nháy mắt đã cướp được đao của người phụ nữ áo đỏ, phải biết rằng, cô ta là ái tướng tài giỏi của Hàn Hiếu Trung đấy.
Người phụ nữ áo đỏ cũng kinh hãi, đầu gối muốn nâng lên, nhưng bị Diệp Phi giãm chân đè xuống.
“Rầm!”
Một giây sau, một quyền của Diệp Phi đánh ra, đánh mạnh vào đan điền của người phụ nữ áo đỏ, khiến sức lực toàn thân của cô ta mất đi.
“Động vào anh ấy thì thế nào à?”
Sau đó Diệp Phi cười gắn bóp cổ người phụ nữ áo đỏ, kéo tới gần mình, thuận thế đập đầu người phụ nữ lên bàn.
“Rầm!”
Người phụ nữ áo đỏ đập đầu vào góc bàn, chỉ trong nháy mắt phát ra tiếng trầm đục, đầu rơi máu chảy, mất đi sức chiến đấu.
“Cô nói xem thế nào?”
Diệp Phi trở tay ném một cái, đụng ngã mười mấy người phía sau.
“Đi” Anh dẫn theo Đường Nhược Tuyết và Hàn Kiếm Phong, nghênh ngang mà đi…
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết cảm ơn Tiêu Quý, sau đó dẫn theo Hàn Kiếm Phong về bệnh viện chữa trị.
Mười giờ tối, trải qua Diệp Phi châm cứu chữa trị, nhiệt độ cơ thể của Hàn Kiếm Phong dần khôi phục bình thường, vết thương trên cơ thể cũng được chữa trị.
“Diệp Phi, Nhược Tuyết, thực xin lỗi, tối nay gây thêm phiền phức cho hai em, cũng cản trở rồi”
Hàn Kiếm Phong đã biết tối nay Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết tìm Hàn Hiếu Trung hỏi tội, chuẩn bị lấy lại công đạo cho mình và Đường Phong Hoa, kết quả vì mình mà thất bại trong gang tấc.
Nếu không phải mình rơi vào trong tay Hàn Hiếu Trung, còn gặp kết cục ngồi tù và tử vong bất cứ lúc nào, sao Diệp Phi có thể dễ dàng tha cho Hàn Hiếu Trung?