Chương :
Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Cho nên anh rể không cần tiền của em”
Đường Nhược Tuyết nghĩ tới mẹ, cũng hiểu rõ loại lo lắng này, cô gãi đầu nhìn Hàn Kiếm Phong: “Vậy anh chuẩn bị làm sao bây giờ?”
“Em cứ yên tâm đi, anh sẽ nghĩ biện pháp xoay người.”
Hàn Kiếm Phong thở dài một hơi: “Tối đa là ba năm, anh nhất định sẽ về Long Đô”
Ông ta cho Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi niềm tin, cũng cho mình sĩ khí.
“Anh rể, anh không cần người nhà họ Đường trợ giúp, em có thể hiểu được”
Bỗng nhiên Diệp Phi cười nói: “Nhưng hẳn là anh sẽ không từ chối giúp em làm việc đúng không?”
“Diệp Phi, em có ý gì?”
Hàn Kiếm Phong vốn ngẩn ra, sau đó xua tay: “Diệp Phi, anh không thể lấy tiền của em, làm việc cho em được”
“Anh đừng từ chối”
Diệp Phi vỗ bả vai Hàn Kiếm Phong: “Thứ nhất, em không phải là người nhà họ Đường, Lâm Thu Linh biết cũng không thể nhục nhã anh”
“Thứ hai, không phải em cho anh tiền, cho anh công việc, trái lại em cần anh giúp em”
“Trong tay em có % cổ phiếu trà thảo mộc Thái Bà, nhưng vô cùng rải rác và rườm rà, em cần anh thành lập một công ty tích hợp tất cả lại”
“Ngoài ra em còn cần anh đăng ký nhãn hiệu trà thảo mộc Thái Bà”
“Có thể nói như vậy, rất có khả năng trong tương lai em sẽ tiến quân vào thị trường trà thảo mộc, còn quét ngang cả nước”
“Em không giỏi buôn bán lắm, đối với hoạt động của công ty không quen thuộc, cho nên em cần tìm một người đáng tin cậy giúp đỡ.”
Anh nhìn Hàn Kiếm Phong bổ sung: “Mà anh là người em lựa chọn”
“Tích hợp tất cả cổ phần của công ty? % sao?”
Hàn Kiếm Phong hít vào một hơi khí lạnh: “Đây là cổ đông lớn, chủ tịch đấy”
“Chủ tịch anh đừng nghĩ, anh tạm thời làm tổng giám đốc đi”
Diệp Phi bình tĩnh thảo luận chỉ tiết với Hàn Kiếm Phong: “Nhưng hiện giờ cả công ty chỉ có anh và em, mà em thích làm chưởng quầy phủi tay, cho nên chỉ có thể để anh tham mưu gánh vác công việc.”
“Còn tiền lương, trừ chỉ phí đưa vào hoạt động ra, mỗi tháng sẽ cho anh ba mươi lăm triệu, sau khi tích hợp lại cổ phần công ty, em có thể cho anh %”
Anh mời Hàn Kiếm Phong: “Thế nào? Có nguyện ý giúp em không?”
Hàn Kiếm Phong biết Diệp Phi đang giúp bản thân, giai đoạn đầu nhìn có vẻ sứt đầu mẻ trán, nhưng thực tế đợi chiêu binh mãi mã xong là có thể xử lý ổn thỏa.
Hơn nữa với năng lực của Diệp Phi, mở công ty không có chút trở ngại nào.
“Anh rể, buổi sáng Diệp Phi cứu chị cả, buổi tối cứu anh”
Đường Nhược Tuyết cũng mở miệng nói: “Anh ấy là ân nhân cứu mạng của vợ chồng anh đấy”
“Bây giờ ân nhân cứu mạng đưa ra một yêu cầu nhỏ, anh không định giúp sao?”
Cô cố ý kích Hàn Kiếm Phong: “Anh như vậy rất không phúc hậu”
Gương mặt Hàn Kiếm Phong đỏ lên, sau đó ngẩng đầu: “Được, Diệp Phi, việc này giao cho anh, anh đảm bảo sẽ làm thỏa đáng giúp em”
Ông ta hạ quyết tâm, nửa đời sau đều bán mạng cho Diệp Phi.
Ông ta nhất định phải thuận lợi vui vẻ trở về Long Đô…
Sau khi Diệp Phi giao cổ phần trà thảo mộc Thái Bà cho Hàn Kiếm Phong, anh quay về Bạch Vân Cư ngủ một giấc thật ngon, đồng thời để Độc Cô Thương phụ trách an toàn cho vợ chồng Hàn Kiếm Phong.
Anh lo lắng Hàn Hiếu Trung kia lên cơn chập mạch, bỏ qua áp chế của nhà họ Tiêu, sau đó làm ra chuyện điên cuồng gì.
Hiện tại không loại bỏ đám người Hàn Hiếu Trung kia là vì Diệp Phi muốn nhìn xem Vũ Minh Thiên Thành thối nát đến mức độ nào, đến lúc đó sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Trở lại Bạch Vân Cư, Diệp Phi thấy bố mẹ mình đã đi ngủ, anh không làm phiền đến bọn họ, chính mình đi tắm rửa, đánh răng, sau đó đi ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Phi dậy từ sớm, luyện công buổi sáng một lúc, tiếp tục củng cố cảnh giới và y thuật.
Trên đường đi anh còn nhìn thấy bố mình đi tản bộ trong công viên, anh lên tiếng chào hỏi, sau đó tiếp tục chạy vòng quanh Bạch Vân Cư.