Chương :
“Thằng ranh con, thằng con hoang chết tiệt, mày dám đánh bọn tao à?”
Trương Tú Tuyết che ngực, giãy dụa đứng lên, quát: “Tôi muốn chỉnh chết mấy người, tôi muốn khiến cho các người phải ngồi tù mọt xương”
“Sói mắt trắng, tất cả đều là mấy kẻ ăn cháo đá bát”
Thẩm Bảo Đông cũng sờ lên đầu rồi quát: “Mẹ là kẻ trộm, thằng con là kẻ cuồng bạo lực, người một nhà này đúng là đám súc sinh”
Ông ta siết chặt tay muốn xông lên, nhưng lại kiêng ky trước sự bá đạo của Diệp Phi, cho nên chỉ có thể tức giận nhìn đám người Diệp Phi.
“Đừng phí lời với đám người ăn trộm làm gì, gọi người, báo cảnh sát, để bọn họ phải nếm mùi đau khổ”
Trương Tú Tuyết tóc tai bù xù giống như là người điên hét lên: “Tôi mà không để cho đám người này ngồi tù mục xương, tôi sẽ không gọi là Trương Tú Tuyết”
“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Phi chịu đựng cơn giận đỡ mẹ và Tô Tích Nhi ngồi xuống, còn lấy ra mấy ngâm châm giúp vết thương trên người bọn họ dịu đi, sau đó hỏi thăm về nguyên nhân của lần xung đột này.
Vẻ mặt Thẩm Bích Cầm thống khổ giấy dụa, nhìn thoáng qua Thẩm Bảo Đông, từ đầu đến cuối khó mà mở miệng: “Chuyện là…
“Chuyện là ngày hôm qua mẹ mày đi một chuyến đến nhà chúng tao, lợi dụng sự tiếp đón ân cần và tín nhiệm của chúng tao mà trộm bí phương trà thảo mộc có giá trị vô cùng lớn được đặt ở trên xe”
Trương Tú Tuyết cầm tờ giấy ghi bí phương trà thảo mộc trong tay quơ lên: “Mẹ mày chính là tội nhân của nhà họ Thẩm, hai mươi năm trước đã từng một lần tiết lộ bí phương, hai mươi năm sau còn tiếp tục trộm bí phương”
“Bà ta khiến nhà họ Thẩm tổn thất nặng nề, khiến cho chúng tao đứng trước nguy cơ ngập đầu, chúng tao giáo huấn bà ta một chút thì sao chứ?”
“Đừng nói chỉ là đánh bà ta một trận, cho dù có kẹp đứt mười đầu ngón tay của bà ta, đó cũng chính là do bà ta nghiệp chướng nặng nề, nên bị phạt”
Bà ta lớn tiếng đổ tội cho Thẩm Bích Cầm, cho dù như thế nào cũng phải khiến cho Thẩm Bích Cầm biến thành chuột chạy ngoài đường, chỉ có như thế, vợ chồng bà ta mới chiếm được bí phương cải tiến về trà thảo mộc Thái Bà.
Giọng nói của Diệp Phi âm trầm: “Trộm bí phương về trà thảo mộc?”
“Đúng thế, tao dùng thời gian nửa năm để tạo ra bản cải tiến cho trà thảo mộc, mẹ mày thấy tiền thì nổi lên ý xấu, trộm nó đi!”
Thẩm Bảo Đông hung dữ nói: “Đừng có chối, vừa rồi tất cả mọi người đều có thể làm chứng, bí phương của trà thảo mộc kia được tìm thấy từ trong phòng của các người”
“Hơn nữa vừa rồi mẹ mày cũng đã thừa nhận tội danh ăn cắp, bà ta còn đồng ý ký tên lên tờ giấy nhận tội, ông Tôn và ông Vương đây đều chứng kiến”
“Bà ta cứ đợi ngồi tù mục xương đi”
“Ranh con, mày không phân biệt phải trái đã đánh chúng tao, tao muốn cả nhà mày đều phải ngồi tù”
Ông ta nói ra một đống những lời hung dữ, còn vẫy vẫy tờ giấy nhận tội.
“Không phải như thế, Diệp Phi, là bọn họ bắt tôi để uy hiếp dì, dì vì bảo vệ tôi, cho nên mới nhận tội”
Tô Tích Nhi không nhịn được, cô ấy tức giận nói: “Thiếu chút nữa bà ta còn kéo đứt ngón tay tôi.”
Ánh mắt Diệp Phi trở nên lạnh lùng nhìn về phía đám người Thẩm Bảo Đông.
Thẩm Bảo Đông nheo mắt lại quát: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
“Mẹ mày trộm bí phương của nhà họ Thẩm, đương nhiên phải chịu chút trừng phạt”
“Mấy người tổng giám đốc Thẩm đúng là có phần quá khích, nhưng cũng là do mẹ cậu ép bọn họ”
Người trưởng bối gia tộc vừa bị đánh kia cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Bí phương đó là gốc rễ sinh tồn của nhà họ Thẩm, bị bà ta tiết lộ ra ngoài, toàn bộ nhà họ Thẩm đều phải uống gió tây bắc: “Người một nhà này đúng là vật họp theo loài.”
“Người mẹ hai lần trộm bí phương của gia tộc, còn đứa con thì cuồng bạo lực, thật đúng là quá thiếu đạo đức”
“Chẳng trách lại bị nhà họ Thẩm đuổi ra ngoài suốt hai mươi năm, người đáng thương tất có chỗ đáng x “Mới vừa rồi lúc Thẩm Bích Cầm bị đánh, tôi còn cảm thấy bà ta đáng thương, hiện tại xem ra là do tôi quá thánh mẫu”
“Có người mẹ như thế này, con cái sao có thể tốt hơn”
“% cũng là kẻ trộm, nhất định phải nhớ rõ bọn họ, tránh xa đám người này.”
Mọi người nhao nhao lắc đầu, xì xào bàn tán.