Chương :
“Bà nội, bà xem đi, đây là công thức bí mật mà con tạo ra Vân Bạch Cư: Thẩm Bảo Đông cầm công thức bí mật đưa đến trước mặt của cụ bà ngoại: “Trang giấy này, vết bút này, bà xem một chút…” Trương Tú Tuyết còn đưa ra sách nhận tội: “Đây là sách nhận tội của Thẩm Bích Cầm, bà ta đã thừa nhận, chỉ là bây giờ Diệp Phi xuất hiện làm chỗ dựa nên bà ta đẩy đi”
Thẩm Bích Cầm lo lắng hô lên: “Bà nội, trà thảo mộc Thái Bà thật sự là do Diệp Phi làm ra mà”
“Im miệng!”
Cụ bà ngoại đảo mắt nhìn công thức bí mật một chút, không chút khách khí mà đánh gãy lời của Thẩm Bích Đàn: “Thẩm Bảo Đông đã lấy chứng cứ ra rồi, cô bảo đó là công thức bí mật của cô, cô cũng đưa ra chứng cứ đi”
“Hôm nay, nếu như cô thật sự có thể đưa ra chứng cứ chứng minh phương thuốc kia là của cô, tôi sẽ cho cô một lời giải thích”
Cụ bà ngoại võ bàn một cái, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Còn nếu như các người không đưa ra chứng cứ, trộm cắp còn thêm nói xấu nữa, tội thêm một bậc, bắt bỏ vào tù…”
Mấy nguyên lão của dòng họ cũng mắt lạnh nhìn mẹ con Diệp Phi.
“Chứng cứ sao? Rất đơn giản”
Diệp Phi tiến lên một bước, mở ra điện thoại ra, chiếu một †ấm hình lên vách tường: “Đây là hình tôi chụp sau khi viết xong công thức bí mật, lo rằng giấy sẽ bị hư nên dùng di động chụp lại công thức bí mật của trà thảo mộc”
“Các ngươi có thể so sánh nguyên liệu một chút, không, liệu giống nhau, không cần so sánh, có thể nhìn chữ nhìn vào ngày tôi chụp ảnh lại”
“Là trước khi chúng tôi từ Nam Lăng đến đây một ngày!”
Diệp Phi trực tiếp phóng to ngày tháng lên.
Người nhà họ Thẩm xem xong liền có chút sững sờ, quả nhiên phương pháp giống nhau, nhưng chữ viết lại khác biệt, ngày chụp ảnh cũng mấy ngày trước đây.
Sắc mặt của Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết thay đổi, tựa như không ngờ Diệp Phi còn có một chiêu thế này.
“Mặc dù tôi là một bà già, nhưng tôi cũng biết, ảnh chụp rất dễ dàng để làm giả”
Không đợi cho Thẩm Bích Cầm vui mừng, khóe miệng cụ bà nhếch lên, hời hợt bác bỏ chứng cứ này: “Các người trộm công thức bí mật, sau đó dùng tay chép lại, rồi chụp ảnh, sửa chữa ngày, rất đơn giản”
Bà ta híp mắt: “Nó không tính là chứng cứ”
Trương Tú Tuyết liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, đây không tính là chứng cứ được”
“Bà cố ngoại, tấm ảnh chụp là do điện thoại tạo ngày, tôi có thể cho bà xem ảnh gốc”
Giọng của Diệp Phi lạnh lùng: “Bà tìm nhân viên chuyên nghiệp, mất vài phút là có thể phân biệt đâu là ảnh chụp, đâu là giả”
“Chuyện này không cần nữa, tôi cũng không có sức lực để phân biệt hộ người ta đâu.”
Cụ bà ngoại không chút khách sáo mà bác bỏ lời đề nghị của Diệp Phi: “Các người tốt nhất nên lấy ra chứng cứ xác thực một chút, không được thì phải xin lỗi Bảo Đông, sau đó thì nói với cảnh sát tội lỗi của mình.
“Ha ha…” Trên mặt của Diệp Phi có thêm chút chê cười, không có sức lực để phân biệt giúp, cụ cố ngoại này rõ ràng đang bao che thiên vị mà.
Thẩm Bích Cầm hô lên một câu: “Bà nội, cháu có thể chế ra trà thảo mộc cho bà xem, đảm bảo giống hệt như công thức bí mật kia…”
“Bà nội, công thức bí mật này khiến tôi mất ròng rã cả ngày trời để làm”
Thẩm Bảo Đông trực tiếp cắt đứt đường lui của Thẩm Bích Cầm: “Một ngày đó không chừng là Thẩm Bích Câm vụng trộm dựa theo phương pháp đó để làm đấy, chế trà thảo mộc mấy chục lần để xem hiệu ứng”
“Cho nên bà ta có chế biến ra được trà thảo mộc giống với công thức bí mật của con, cũng không được tính là chứng cứ”
“Mặt khác, tôi còn muốn cảnh cáo bà, công thức bí mật trà thảo mộc cấp sáu này của tôi, bà tốt nhất nên giữ trong lòng”
Ánh mắt của hắn hung hãn: “Nếu như bà tiết lộ ra ngoài, không chỉ ngồi tù mấy năm, còn có thể bị tử hình nữa đấy”
“Anh!” Thẩm Bích Cầm bị chọc tức đến mức toàn thân run rẩy, trong mắt bốc cháy lên lửa giận hừng hực, không ngờ Thẩm Bảo Đông có thể thế xấu xa đến mức này.
“Bảo Đông nói cũng có lý, nếu cô chế ra trà thảo mộc giống như đúc kia, cũng không thể chứng minh được công thức bí mật đó là của các người”