Chương :
Mấy tên bảo vệ đứng ở cửa ra vào né không kịp, ngay lập tức bị người xông vào đó đạp văng đi năm, sáu mét, mũi miệng chảy máu hết cả.
Diệp Phi không chút chần chừ, không nể nang gì đạp thẳng vào cảng chân ba tên kia.
“Rắc rắc!”
Một tiếng dứt khoát vang lên, theo sau đó là tiếng la hét thất thanh: “Aaa”
Cảng chân đã gấy rồi.
Không ít người thấy vậy bèn nổi da gà, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn thân không nói nên lời.
“Ố!”
Diệp Phi tiếp tục khí thế như tỏa ra cầu vồng đánh vào trong, hơn mười tên bảo vệ lần lượt bị hạ gục.
Tuy không chết nhưng ai cũng sứt đầu mẻ trán, ngã sõng soài kêu gào thảm thiết.
“Thằng khốn này, đến đây dương oai diễu võ à?”
Thấy Diệp Phi, tên đầu trọc cơ bắp hơi đổi sắc mặt rồi cười lạnh: “Đánh nó”
Hơn mười tên bảo vệ vung tay siết chặt gậy quay đầu xông về phía Diệp Phi.
Đối diện với đám người này anh chẳng hề khẩn trương chút nào.
Bước chân anh chẳng ngừng lại, cũng không hề nhanh hơn, anh bình tĩnh đến gân chỗ Vương Thì Viện.
Hơn ba mươi người vây đánh Diệp Phi.
Hoàng Tam Trọng và Vương Thi Viện gào lên theo phản xạ: “Anh Diệp, cẩn thận!”
Diệp Phi vẫn vô cảm, cứ vậy điềm tĩnh tiến lên.
Anh không đánh nữa, chỉ thi triển nghênh phong liễu bộ (bộ pháp trong “Thần điêu đại hiệp” của Kim Dung, bộ pháp này khi thi triển thì thân hình nhẹ nhàng phiêu dật, bất kể tấn công ra sao đều có thể né tránh, như gió đưa cành liễu), né tránh đám người đang tấn công anh như hổ như sói.
Rồi sau đó anh mới ra tay đánh trả.
Diệp Phi móc cổ tay, lại đạp một cái là đối thủ đã văng ra ngoài rồi.
Ở giữa trận hỗn chiến anh không phải là nhanh nhẹn, tư thế cũng chẳng tuyệt diệu, thế nhưng mỗi lần xuất chiêu đều có tiếng xương gãy vang lên.
Kêu gào thảm thiết, máu me đầm đìa.
Ánh mắt tên đầu trọc cơ bắp lộ vẻ giận dữ: “Đánh nó tàn phế cho tao”
Hai tên bảo vệ đứng cạnh Diệp Phi nhào tới, một trước một sau, chiêu thức vô cùng tàn độc.
Tay trái Diệp Phi ra chiêu không hề hoa mĩ, anh tiến lên một bước tóm lấy cổ tên bảo vệ trước mặt, dứt khoát nhấc bổng anh ta lên. Tiếp theo, anh xoay người ném tên đó vào người tên đằng sau.
“Bịchl”
Tên bảo vệ và đồng bọn đập đầu vào nhau, trong chốc lát cả hai đã bị văng ra, nằm trên đất không ngừng rên rỉ.
Diệp Phi đi từ cửa vào đến góc, khoảng cách chưa đến mười mét đã đánh gục hơn ba mươi người.
Từng tên một đều bị hạ gục, không còn năng lực chiến đấu.
“Aaa… Những tiếng kêu thê thảm như phát ra từ địa ngục, cào xé †âm can từng người ở chỗ này.
Tên đầu trọc cơ bắp tối sầm mặt, lại vung tay lên một lần nữa.
“Giết”
Bốn tên bảo vệ cường tráng cuối cùng, hô to cùng nhau ra †ay muốn đánh ngã Diệp Phi.
Anh không nói gì thêm mà lập tức ra tay, động tác vô cùng dứt khoát.
Bốn người nhanh chóng bị đánh tung lên trời, rơi ra xa mấy mét.
Mí mắt tên đầu trọc cơ bắp giật giật, theo phản xạ lùi lại một bước: “Thằng nhãi này, rốt cuộc mày là ai?”
Anh ta ở hộp đêm này nhiều năm rồi, không có người nào là chưa từng thấy, kể cả là tội phạm, thế nhưng chưa bao giờ thấy tên nào mạnh đến mức như Diệp Phi.
“Bộp!”
Diệp Phi không đáp, chỉ đạp hắn một phát bay ra ngoài.
Tên đầu trọc cơ bắp vô thức giơ tay lên đỡ, cũng chỉ còn tiếng xương gãy răng rắc mà thôi.