Chương :
Tên đầu trọc cũng hét lên: Tổng giám đốc Hàn, bọn chúng giả làm người của Võ Minh đến đây giở thói ngang ngược”
“Thằng nhãi kia, lại là mày sao?”
Hàn Hiếu Trung, người luôn tỏ ra thờ ơ không đếm xỉa tới bước lên phía trước, sau khi nhận ra đó là Diệp Phi, anh ta liền sửng sốt, sau đó nở một nụ cười giả tạo: “Mày đúng là lợn chết không sợ nước sôi, làm loạn hết lần này đến lần khác, còn giả mạo làm người của Võ Minh để gây chuyện”
“Tao tìm mày khắp nơi, không ngờ mày lại chủ động dâng đến tận cửa”
Sau lưng Hàn Hiếu Trung lập tức xuất hiện một cô gái mặc áo xanh, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng, thân hình mềm mại uyển chuyển. Vừa nhìn đã biết là người luyện võ, trông cô ta còn lợi hại hơn cô gái mặc áo hồng lần trước.
Đây là cao thủ mà Hàn Hiếu Trung đặc biệt mời đến từ Võ Minh Thiên Thành sau lần bị tổn thất trước đó.
Cô gái đó là Hách Liên Thanh Tuyết.
Diệp Phi cười nhạt: “Tìm tao? Muốn quỳ xuống xin tha mạng à?”
Nghe anh nói vậy, mấy cô gái xinh đẹp kia liền cất tiếng cười giễu cợt, bọn họ chưa bao giờ thấy một người mặt dày như vậy, càng tỏ ý khinh thường Diệp Phi hơn.
Bọn họ còn rót vài ly rượu, sau khi đưa cho Hàn Hiếu Trung còn tự mình cầm cốc đứng sang một bên, vừa uống rượu vừa xem kịch vui.
Ai nấy đều cho rằng tối nay Diệp Phi gặp vận xui chắc rồi.
“Mày tưởng mày biết đánh nhau là giỏi giang lắm á?”
Hàn Hiếu Trung cười khẩy một tiếng: “Tao nói cho mày biết, trên đời này núi cao còn có núi cao hơn”
Anh ta vừa dứt lời, cô gái xinh đẹp kia lại bước lên trước bước, mặt đầy sát khí.
“Quỳ xuống nhận sai, gọi một tiếng ông nội đi!”
Hàn Hiếu Trung rút một điếu xì gà ra, châm lửa, chỉ vào Diệp Phi nhẹ giọng nói: “Gọi cả Đường Nhược Tuyết đến đây phục vụ tao thì hôm nay tao sẽ cho mày một con đường sống”
“Nếu không đêm nay tao sẽ dìm mày xuống đáy sông”
“Đừng nói chuyện vương pháp với tao. Tối nay, ở đây, ông đây chính là vương pháp.”
“Lần trước nhà họ Tiêu che chở cho mày, để mày cầu phúc giữ được một cái mạng chó. Nhưng lần này tao không tin nhà họ Tiêu còn có thể chạy tới đây”
Nhìn Diệp Phi, trong lòng anh ta rất vui vẻ. Lần trước để Diệp Phi chạy mất, anh ta đã rất khó chịu trong lòng. Không ngờ tối nay lại đụng phải Diệp Phi, có thể cộng cả thù mới hận cũ luôn một thể.
Mị Nương cũng giễu cợt: “Chẳng trách anh ta lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra là dựa vào nhà họ Tiêu, cáo mượn oai hùm”
“Thăng nhãi kia, con mẹ nó mày giả vờ hay thật”
Hách Liên Thanh Tuyết không chịu được được nữa, một mũi tên bản ra lao thẳng đến trước mặt Diệp Phi, thuận thế quét qua một cước.
Gió thơm lồng lộng, sấm vang chớp giật, khí thế mạnh mẽ.
“Ù…”
Hách Liên Thanh Tuyết rất tức giận, cô ta thấy Diệp Phi quá ngạo mạn, giả mạo người của Võ Minh còn khoác lác đến tận mây xanh, đúng thực là không biết tốt xấu.
Vì thế một cước này có thế lớn lực trâm, mạnh mẽ như gió.
Cô ta nghĩ dù một cước này không thể đạp nát đầu Diệp Phi cũng có thể khiến anh bị nát nửa người.
Thấy Diệp Phi không nhúc nhích gì, Mị Nương và đám người kia đều chưa bao giờ được thấy tài nghệ của Diệp Phi nên ánh mắt họ đều lộ ra vẻ coi thường, dường như họ nghĩ rằng Diệp Phi nhất định phải chết.
Bọn họ khoanh hai tay trước ngực, đợi Diệp Phi quỳ xuống đất xin tha mạng.
Hàn Hiếu Trung cũng ngồi xuống một chiếc ghế dài, ngả đầu ra nhìn Diệp Phi giãy chết.
Nhưng sau lưng anh ta đã có thêm vài tên vệ sĩ để đảm bảo rằng Diệp Phi không thể uy hiếp bản thân mình được nữa.
“Cẩn thận…”
Ngay lúc Vương Thi Viện quan tâm theo bản năng, người đang đứng yên không nhúc nhích là Diệp Phi đột nhiên vung tay lên, dùng tay trái đập nhẹ vào mắt cá chân của Hách Liên Thanh Tuyết.
“Phịch!”
Hách Liên Thanh Tuyết lập tức cảm thấy chân phải của mình run lên.