Chương :
Diệp Phi cười nhạt: Lôi Thiên Tuyệt hơi cúi đầu: “Cảm ơn đã khen!”
Đội trưởng Lôi, tửu lượng không tệ!”
Nhóm Hách Liên Thanh Tuyết thiếu chút nữa ngã xuống, sao tối nay hội trưởng Lôi từ trước đến nay luôn chỉ coi mình là nhất lại giống như con gà trống thiến, chẳng thấy một chút oai phong nào vậy?
Trên mặt tất cả bọn họ đều là vẻ không hiểu, không biết tại sao đường đường là hội trưởng Võ Minh Thiên Thành lại ăn nói khép nép với Diệp Phi?
Lôi Thiên Tuyệt hơi cúi người với Diệp Phi: “Tôi dạy dỗ đàn em không nghiêm nên đã làm phiền anh rồi”
Diệp Phi rút khăn giấy ra lau hai tay: “Ông cảm thấy một câu đã làm phiền là đủ rồi sao?”
Như người bề trên nhìn xuống.
“Đại ca, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”
Hàn Hiếu Trung không nhịn được rống lên: “Sao anh lại cúi đầu với tên nhà quê này?”
“Chị cả nó bị em đâm vào phòng phẫu thuật, anh rể nó bị em nhốt vào quầy đông lạnh, người phụ nữ của nó thiếu chút nữa cũng bị em nằm lên, nó chỉ là một tên nhà quê có thể thoải mái đánh giết thôi.”
“Anh sợ nó như vậy làm gì?”
“Nó có qua lại với nhà họ Tiêu, nhưng chúng ta cũng không yếu”
“Hơn nữa nhà họ Tiêu chỉ có thể cứu nó một lần chứ hoàn toàn không thể cứ luôn che chở nó được.”
“Tiêu Trầm Ngư sẽ quyết sống mái với chúng ta chỉ vì một tên lang băm sao?”
Hàn Hiếu Trung ỷ vào Lôi Thiên Tuyệt làm mưa làm gió nhiều năm nên đã sớm coi mình là Vua một cõi ở Thiên Thành này, hơn nữa cũng coi Lôi Thiên Tuyệt là thân tượng cả đời.
Bây giờ thần tượng bị Diệp Phi tùy tiện làm nhục như vậy mà chẳng hề dám phản kháng khiến Hàn Hiếu Trung thật không cách nào chấp nhận nổi.
Theo anh ta, cho dù Tiêu Trầm Ngư xuất hiện thì bọn họ cũng không có gì phải sợ.
Lôi Thiên Tuyệt không đợi Hàn Hiếu Trung tiếp tục mở miệng chửi mắng Diệp Phi nữa mà vọt tới đá anh ta một phát bay ra ngoài.
Sau đó ông ta bước đến đứng ở trước mặt Hàn Hiếu Trung đánh Hàn Hiếu Trung mấy bạt tai liên tiếp.
“Chát chát.”
“Mắt chó các người bị mù à? Ngay cả Sứ giả đệ nhất của ‘Võ Minh cũng không nhận ra!”
“Chát chát”
“Cả ngày chỉ biết ăn chơi ca hát, lừa nam ép nữ, tao không có người anh em như mày.”
“Chát chát.”
“Liên tục xúc phạm tuần sứ Diệp nhiều lần, anh ấy có thể giữ mày nhưng tao thì không”
Lôi Thiên Tuyệt ra tay rất tàn nhãn, mỗi một cái tát là một vết máu ứa ra. Ông ta đánh cho gương mặt Hàn Hiếu Trung sưng lên, răng gãy rơi xuống đất.
Nhưng so với nỗi đau thân thể thì trong lòng Hàn Hiếu Trung càng thêm khiếp sợ, trong nháy mắt cả người trống rỗng như bị nổ tan xác.
“Sứ giả đệ nhất của Võ Minh?”
Diệp Phi chính là tuần sứ Diệp dưới một người trên vạn người mà đại ca từng nói?
Người mình chọc phải không phải là tên nhà quê mà là một thanh kiếm Đạt Ma sắc bén?
Nói cách khác, nhóm Hoàng Tam Trọng bị đánh như một con chó thật sự là đệ tử Võ Minh? Còn có thể là người của Chấp Pháp Đường?
Hàn Hiếu Trung cảm thấy toàn thân lạnh như băng, dường như anh ta đã thấy được viễn cảnh một trận bão càn quét Thiên Thành.
Căm của nhóm Hách Liên Thanh Tuyết cũng sắp rớt mất, bọn họ khó tin nhìn Diệp Phi vì với vẻ ngoài bình thường, sao tên này lại có thể là sứ giả đệ nhất của Võ Minh chứ?
Các cô không thể tin nổi cũng không muốn tin, nhưng hành động của Lôi Thiên Tuyệt lại tuyên bố rõ thân phận hiển hách của Diệp Phi.
Nếu như Diệp Phi không có quyền cao chức trọng thì sao Lôi Thiên Tuyệt có thể uống nửa ly Whisky, sao có thể nỡ tự tay đánh Hàn Hiếu Trung?
Tên đầu trọc càng hoảng sợ đến mức trước mắt tối sâm ngất đi.
“Phịch”
Lôi Thiên Tuyệt đánh cho Hàn Hiếu Trung bể đầu chảy máu rồi đá anh ta tới trước mặt Diệp Phi.
“Tuần sứ Diệp, Hàn Hiếu Trung nhiều lần xúc phạm anh cũng là do tôi dạy dỗ không nghiêm và lơ là trong việc đốc thúc”
Lôi Thiên Tuyệt cung kính mở miệng: “Xin tuần sứ Diệp xử lý”
Mặt Hàn Hiếu Trung sưng thành đầu heo, muốn nói chuyện nhưng không cách nào mở miệng nên chỉ có thể nhìn Diệp Phi với ánh mắt thù hận.