Chương :
Một bài “Hẻm Ô Y” không chỉ ẩn chứa tình cảm sâu đậm mà còn mượn sự biến đổi từ phồn hoa của ngày trước trở thành đìu hiu của hôm nay để thể hiện ra một cách vô cùng tinh tế sự cô đơn và ảm đạm.
Sau khi đọc xong thì cô ta dịu dàng lên tiếng: “Có hay không?”
Diệp Phi gật đầu: “Hay”
Cô hướng dẫn viên xinh đẹp mỉm cười đầy mê hoặc: “Thích thì tốt, kiếp sau gặp lại nhau tôi sẽ lại đọc cho anh nghe”
“Tài hoa như vậy sao cứ phải làm người xấu?”
Diệp Phi gượng cười một tiếng: “Tôi đã sắp chết rồi, cô có thể nói cho tôi biết tên của cô không? Để tôi được chết một cách rõ ràng được không?”
“Không thành vấn đề, anh có thể gọi tôi là Thẩm Hồng Tụ”
Cô hướng dẫn viên xinh đẹp vừa cười nhẹ nhàng vừa thả cây cờ bên tay phải xuống, che con dao găm bên tay trái lại rồi đâm vào ngực Diệp Phi.
Động tác thuần thục, dứt khoát lại còn có sự nhẹ nhàng khó có thể diễn tả.
“Đặc…”
Lúc con dao găm sắp đâm vào ngực Diệp Phi thì đột nhiên có một cánh tay chụp lấy cổ tay cô ta.
Một tiếng “rắc” vang lên, tay trái của Thẩm Hồng Tụ đã bị gấy.
“Anh… anh không trúng độc sao?”
Cuối cùng vẻ mặt vẫn luôn giương giương tự đắc của Thẩm Hồng Tụ đã phải biến sắc.
Cô ta không la lên thảm thiết cũng không phản kháng mà chỉ kinh ngạc nhìn Diệp Phi: “Chất độc trên kim bạc của tôi là mầm độc nhện, không làm người ta chết ngay lập tức nhưng sẽ làm cho cả cơ thể bị tê cứng.”
“Dù cho là một con voi lớn bị bắn trúng thì cũng sẽ ngã xuống ngay lập tức”
Bao năm nay, cô ta giết người vô số, phần lớn trong số đó là nhờ vào kim độc, hễ là người trúng độc thì dù cho mục tiêu có là đặc cấp cũng không có ai có thể hóa giải được.
Nhưng thật không ngờ Diệp Phi lại bình an vô sự, còn tương kế làm gấy cổ tay của cô ta.
Nhiệm vụ cấp thấp, mục tiêu cấp bảy, Thẩm Hồng Tụ đột nhiên muốn cười.
“Lẽ nào lúc cô đến giết tôi cô không điều tra cẩn thận xem tôi là một bác sĩ sao?”
Diệp Phi vẫn nắm chặt cổ tay của Thẩm Hồng Tụ, tuy giọng điệu anh bình thản nhưng trong lòng lại vô cùng sốc.
Nếu đổi lại là người khác, bị mình làm gãy tay như vậy thì dù không phản kháng lại cũng sẽ hét lên theo bản năng nhưng Thẩm Hồng Tụ dường như lại không có chút thay đổi nào.
Có thể thấy người phụ nữ này đã trải qua sự huấn luyện vô cùng đau đớn, khiến chút đau đớn vì gãy tay đối với cô ta không có chút kích thích nào.
“Tôi đã điều tra”
Thẩm Hồng Tụ vẫn giữ nụ cười mê hoặc, cô ta khế cong đôi môi hồng lên, mỉm cười và nói: “Mặc dù không chỉ tiết lắm nhưng cũng biết các thông tin cơ bản, tôi biết anh bán trà thảo mộc, cũng biết anh là bác sĩ chân trần”
“Nhưng chất độc này của tôi thì đừng nói đến trung y, dù cho tập hợp hết tất cả các chuyên gia y học hàng đầu thế giới lại thì cũng cũng phải tốn ít nhất ba tiếng đồng hồ mới có thể hóa giải được”
Cô ta tò mò nhìn Diệp Phi: “Vì vậy tôi thật sự không biết anh làm sao giải được…”
“Dù cho tôi dùng thực lực để hóa giải hay là vận may của tôi tốt thì ván này cô cũng đã thua rồi”
Diệp Phi mỉm cười, nhìn Thẩm Hồng Tụ và nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, giờ cô đã là tù nhân, phải chăng cô nên trả lời tôi vài câu hỏi sao?”
Thẩm Hồng Tụ cười ha ha: “Anh nghĩ tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh sao?”
“Trả lời hay không là một chuyện, hỏi hay không lại là một chuyện khác”
Diệp Phi muốn hỏi cô ta cho bằng được: “Cô là ai? Ai sai cô đến giết tôi?”
“Cô nói cho tôi đi”
Anh hi vọng có thể lôi kẻ đứng đằng sau ra để xử lý hắn, tránh bị người khác suốt ngày nhăm nhe cái đầu của mình.
Hết hai đáp án này thì tôi sẽ lập tức thả cô “Tôi à, tôi là Thẩm Hồng Tụ, là một sát thủ, đến Thiên Thành là để giết anh”