Chương :
Diệp Phi thản nhiên đối mặt với sự chèn ép của mẹ con nhà họ Trần và nhà họ Thẩm, vẫn cứ yên tâm trang trí quán.
Buổi trưa, anh nhận được cuộc gọi của Đường Nhược Tuyết gọi đến ăn cơm trưa nên vội vã đi tới.
Diệp Phi mở cửa phòng căn hộ ở khách sạn Hilton đang khép hờ ra, anh thấy Đường Nhược Tuyết mặc áo ngủ màu trắng đang bật bếp rán món bò bít tết.
Mùi thơm bay bốn phía, động tác trông rất thuần thục.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu lên ba ngàn sợi tóc được búi lên của người phụ nữ kia tạo nên vẻ ưu nhã mà lại yên bình.
“Tới “Bị em gái mưa giãm đạp như vậy mà không đánh trả?”
“Từ lúc nào thì người đàn ông của Đường Nhược Tuyết em lại hèn yếu như vậy?”
Đường Nhược Tuyết điều chỉnh lửa rán món bò bít tết, lúc sắp chín còn đổ một ít rượu vang đỏ vào để cho thịt bò có vị ngon hơn một chút.
Cô ra hiệu Diệp Phi ngồi vào bàn ăn.
“Đối với người bị tình yêu che mờ mắt, em càng tức giận thì cô ta lại càng làm phiền”
Diệp Phi cười ngồi xuống: “Hơn nữa ngày mốt sẽ khai trương nên không cần phải đợi thêm một ngày nữa”
Đường Nhược Tuyết không ngẩng đầu lên mà cười nói: “Xem ra anh ở nhà họ Đường một năm không học được chuyện gì tốt nhưng sự kiên nhãn thì đúng là hạng nhất”
Diệp Phi trêu chọc: “Có cục đá mài dao như Lâm Thu Linh thì anh không đành lòng nhẫn nại cũng không được”
“Bà ấy là mẹ em, anh có thể đừng cứ mãi gọi Lâm Thu Linh này, Lâm Thu Linh kia hoài được không?”
Đường Nhược Tuyết liếc Diệp Phi: “Anh cứ như vậy sao em nói chuyện tiếp được?”
Sau đó cô lại cười khổ, mẹ thật sự đã làm tổn thương nhà họ Đường quá nhiều, bản thân cô và chị cả cũng bị bà ấy phá đến mức ly hôn, Diệp Phi hận bà ấy thì cũng là điều có thể hiểu.
Diệp Phi nể mặt Đường Nhược Tuyết: “Tình hình chị cả thế nào rồi?”
“Chị ấy theo bố mẹ về Long Đô rồi: Đường Nhược Tuyết gắp thịt bò đã rán xong ra rồi tắt lửa đi tới bàn cơm, cô còn rót một ly rượu vang đỏ cho Diệp Phi: “Không nguy hiểm đến tính mạng, đi đứng cũng đã có cảm giác rồi, hai ngày trước có thể hoạt động nhưng chân trái vẫn còn hơi cứng”
“Bây giờ chị ấy đã đi được nhưng hơi giống lết hơn, có lẽ cũng đã ổn”
“Hai ngày trước em muốn tìm anh kiểm tra lại, kết quả anh và em gái mưa ra ngoài chơi nên em mới bỏ đi ý nghĩ đó ra khỏi đầu”
Nói tới chỗ này cô lại cười, Diệp Phi thật lòng với Trần Tích Mặc mà lại bị Trần Tích Mặc trở tay bán đứng, đúng là tức cười.
“Được rồi, đừng cứ nói chuyện Trần Tích Mặc nữa”
Diệp Phi ăn một miếng thịt, anh cảm thấy mùi vị khá ngon, tiêu chuẩn của Đường Nhược Tuyết đã tăng lên rất nhiều so với ngày xưa ở nhà họ Đường. Cả nhà qua trang mới truyen.one đọc khích lệ nhóm nhé, trang cũ bị chặn rồi! Cám ơn cả nhà!
“Anh và cô ta thật sự không có chuyện gì, chỉ đơn giản là bạn bè, nhưng xem ra hiện giờ ngay cả bạn bè cũng không làm được”
Trần Tích Mặc thẹn quá hóa giận đã khiến quan hệ của hai người đi đến bờ tan vỡ.
“Em tin giữa hai người trong sạch, dù sao anh cũng chỉ thích kiểu người giống Tống Hồng Nhan”
Hình như Đường Nhược Tuyết không trách Diệp Phi thì không thoải mái: “Nghe nói Tống Hồng Nhan phát triển ở Long Đô, cô ta thật đúng là âm hồn không tan với anh mà”
“Bà chị à, có thể ăn cơm yên ổn không? Không phải là bây giờ em rảnh quá hóa rồ đó chứ?”
Diệp Phi nhức đầu nhìn người phụ nữ với vẻ mặt vui đùa: “Thật vô vị, ăn xong đến quán anh nấu trà thảo mộc”
“Nấu trà thảo mộc? Anh có từng thấy bà chủ nào phải đi nấu trà bao giờ chưa?”
Đường Nhược Tuyết nói tiếp: “Chỉ có bà chủ đi làm thu ngân thôi.”
“Mau ăn đi, ăn xong rồi lại dẫn em đến quán”
Đường Nhược Tuyết chẳng thèm nhấc mí mắt lên: “Em cho mình nghỉ ba ngày, mấy ngày nay sẽ làm ở quán trà thảo mộc của anh”
Diệp Phi hơi sững sờ, sau đó hơi vui mừng.