Chương :
“Anh giữ cô ta rồi vừa rồi lại còn nói một đống chuyện, anh là muốn mượn miệng của cô ta để nói với Hẻm Ô Y rằng Thẩm Hồng Tụ đã phản bội bọn họ”
“Anh trăm phương ngàn kế gây chia rẽ Hẻm Ô Y và Thẩm Hồng Tụ, có phải anh muốn Thẩm Hồng Tụ trở thành người cô độc không hả?”
Dù nói thế nào thì hai người cũng đã làm vợ chồng được một năm rồi, vì vậy chỉ cần Đường Nhược Tuyết quyết tâm là cô có thể đoán được suy nghĩ của Diệp Phi.
“Tổng giám đốc Đường thật sáng suốt, người phụ nữ kia thật khó đối phó, anh chỉ có thể dùng kế mượn dao giết người.”
Diệp Phi liên tục gật đầu: “Để Hẻm Ô Y tự tay giết Thấm Hồng Tụ”
Đường Nhược Tuyết hỏi thêm: “Em có chút tò mò, ngay cả khi anh để cho ả sát thủ xinh đẹp kia một cơ hội thì anh có chắc chắn cô ta sẽ nói xấu Thẩm Hồng Tụ không?”
Diệp Phi cầm vài cây kim châm lên rồi cười: “Cây châm này giống với cái mà Thẩm Hồng Tụ có tới bảy phần, thủ đoạn sử dụng cũng rất giống nhau”
“Điều này cho thấy cô gái kia đang bắt chước Thẩm Hồng Tụ, cho dù cô ta hâm mộ hay ghét bỏ, chỉ cần cho cô ta một cơ hội, cô ta nhất định sẽ giành lấy”
“Dù hâm mộ cũng sẽ hủy diệt thần tượng, trong lòng đã có suy nghĩ muốn thay thế, sự thù hận sẽ khiến kẻ mạnh bị sụp đổ, danh vọng sắp tới cũng sẽ thừa cơ hãm hại.”
Trong mắt anh hiện lên ánh sáng rực rỡ: “Như vậy, ván cờ này đã chuẩn bị xong, Thẩm Hồng Tụ chạy không nổi”
“Thật sao?”
Đường Nhược Tuyết như gió thơm phả vào người Diệp Phi: “Không hiểu sao em cảm thấy rằng anh muốn để cho Thẩm Hồng Tụ một mình bơ vơ, sau đó anh sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân”
Diệp Phi sửng sốt, trực giác của người phụ nữ này quá chính xác rồi.
“Không đời nào, anh không hề có hứng thú với cô ta, làm sao anh có thể cùng một sát thủ nói chuyện được chứ”
Diệp Phi nhẹ nhàng nắm tay Đường Nhược Tuyết: “Hơn nữa, em đẹp hơn cô ta gấp mười lần, tại sao anh lại có thể vừa ý cô ta được?”
“Hừ, cái này cũng gần như vậy” Cả nhà qua trang truyen.one của nhóm đọc khích lệ nhóm nhé!
Đường Nhược Tuyết rút tay ra rồi cô đi tới cửa: “Đi thôi, đi đến quán trà thảo mộc”
Diệp Phi vội vàng chạy theo.
“Đinh…”
Diệp Phi vừa ra đến cửa thì điện thoại của anh rung lên liên hồi. Anh nhấc máy lên trả lời và ngay sau đó là giọng nói lo lắng của Hàn Kiếm Phong: “Diệp Phi, không ổn, Võ Quán Thiên Tuyệt đến gây sự…”
“Anh nói với bọn họ, trước khi bọn họ đập phá thì hãy gọi đến số điện thoại này”
Diệp Phi qua loa đọc số điện thoại di động của Lôi Thiên Tuyệt.
“Mấy tên xui xẻo này!”
Chạng vạng tối, Diệp Phi đưa Đường Nhược Tuyết đến quán trà thảo mộc Thái Bà.
Hàn Kiếm Phong vừa mới gọi cho anh lần nữa, Hoàng Thiên Tứ, chủ quán thứ tám mươi tám của Võ Quán Thiên Tuyệt, đưa Thiên Hữu và một nhóm đồ đệ khác đến đập phá.
Bọn họ không những không gọi đến số điện thoại do Diệp Phi cung cấp mà bọn họ còn bắt Hàn Kiếm Phong gọi điện cho Diệp Phi bảo anh nhanh trở về. Bọn họ muốn đập phá hiện trường trước mặt Diệp Phi.
Sự kiêu ngạo của đối phương không khiến Diệp Phi tức giận mà khiến anh cảm thấy đồng tình với bọn họ một cách khó tả.
“Ngày mốt cửa hàng sẽ khai trương, tốt nhất không nên nhìn thấy máu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng”
Đường Nhược Tuyết nói với Diệp Phi: “Chúng ta có thể gọi cho cảnh sát và đuổi họ đi”
Cô lo lắng anh trở về sát hại đám người kia, việc này sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
“Yên tâm đi, anh sẽ không giết người, ngay cả tay anh cũng lười cử động đây”
Diệp Phi đạp phanh ở ngã tư: “Về phần báo cảnh sát thì thôi. Các chú cảnh sát tan ca rồi nên anh không muốn làm phiền họ vì chuyện này”
Trong khi chờ đèn đỏ, Diệp Phi đã gửi một tin nhắn.