Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Trong ánh mắt của Diệp Phi hiện ra một tia tán thưởng, đầu năm những cô gái xinh đẹp thì anh đã gặp qua rất nhiều, đi trên đường tiện tay túm một cô thôi cũng túm được không ít những cô gái thời thượng và xinh đẹp.
Thế nhưng cô gái đẹp tựa như trong họa bước ra như Công Tôn Thiền thì tuyệt đối không được vài người.
“Ông ơi đây là người ông tìm tới mua nhà sao?”
Thấy có người bước vào sân, Công Tôn Thiền gấp cuốn sách lại nhìn Công Tôn Uyên cười khổ: “Cháu nói rồi, cái chân này của cháu không trị được đâu.”
“Cái loại thuốc gần triệu đó nó chỉ có hiệu quả đối với trẻ con mà thôi, nếu như dùng lên người con thì nó hoàn toàn không có cái tác dụng gì đâu.”
Cô khuyên Công Tôn Uyên: “Ông không cần phải bán phòng khám này đi để rồi không còn nơi nào để dừng chân nữa.”
“Ông cũng chỉ có mỗi cháu là cháu gái, niềm hy vọng nhỏ nhoi của ông cũng chỉ là muốn dùng toàn lực để thử thêm một lần nữa, hơn nữa cháu mà không thể sống sót thì ông còn cần nhà để làm gì cơ chứ?”
Vẻ mặt của Công Tôn Uyên tràn đầy ôn hòa: “Giữ lại ngôi nhà này thì cũng chỉ có mình ông, điều đó chẳng phải là sẽ càng thêm thê lương sao, chi vậy không bằng bán cho người ta.”
“Gần đây em họ đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều vậy nên căn nhà này có thể để lại cho em ấy.”
Công Tôn Thiến thản nhiên mỉm cười: “Em ấy nhất định sẽ báo đáp ông và sẽ làm bạn chăm sóc ông.”
Công Tôn Uyên vỗ đầu một cái rồi cười nói: “Cậu ấy đã chuẩn bị không thiếu một xu nào nên ông mới dẫn cậu ấy đi xem thử.”
“Người mua? Thần y?”
Vẻ mặt xinh đẹp của Công Tôn Thiến tràn đầy mờ mịt: “Ông đang nói cái gì vậy chứ?”
Công Tôn Uyên kể lại một lần chuyện của bác sĩ ở trong đại sảnh, nghe vậy Công Tôn Thiên vẫn bán tin bán ngờ, cô vẫn không thể nào tin được chuyện Diệp Phi là thần y.
Bởi vì Diệp Phi thực sự là còn quá trẻ.
Thế nhưng cô biết ông nhất định sẽ không lừa cô.
Diệp Phi mỉm cười duỗi tay hướng về phía Công Tôn Thiền: “Công Tôn tiểu thư, chào cô, tôi là Diệp Phi.”
Xin chào, Diệp thần y.”
Công Tôn Thiến cũng rất lễ phép mà bắt tay: “Rất vui khi được làm quen, cực khổ cho anh đã tới đây một chuyến để xem bệnh cho tôi rồi thế nhưng anh không cần phải tạo áp lực cho mình đâu, tôi đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi.”
Cô vỗ vỗ cuốn sổ khám bệnh trên bàn, biểu thị mình hiểu rất rõ bệnh tình của bản thân.
Cơ bắp suy thoái…” Diệp Phi xác nhận lại bệnh tình, mỉm cười nói: “Tôi không hề có cảm giác áp lực!”
Công Tôn Thiến ngây người: “Anh có ý gì?”
Diệp Phi thong thả trả lời: “Bệnh này, tôi có thể chữa!”
Giọng của Công Tôn Uyên có chút kích động: “Cậu có thể khiến cho Thiến Nhi đứng lên được sao?”
Nếu như đổi lại là trước kia thì nhất định ông sẽ không tin và sẽ nói Diệp Phi là một tên lừa đảo, ngay cả ông và cả những bác sĩ trong bệnh viện cũng đều bó tay với loại bệnh này, Diệp Phi làm sao có thể chứ?
Thế nhưng biểu hiện của Diệp Phi ở đại sảnh lại khiến cho ông không thể không tin anh.
Khuôn mặt của Công Tôn Thiến cũng hiện lên ý cười: “Diệp thần y anh có thẻ trị?”
Diệp Phi nghiêm túc trả lời: “Có thể!”
Công Tôn Uyên kích động không thôi: “Cậu có thể trị khỏi cho con bé vậy thì tôi sẽ tặng cậu ngôi nhà này vì cậu đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy.”
“Không nhiều lời nữa, tôi sẽ châm cứu cho Công Tôn tiểu thư trước.”
Diệp Phi không nói quá nhiều lời khách sáo, bảo Công Tôn Uyên lấy một hộp kim châm cứu ra.”
Công Tôn Thiến ngược lại cũng rất thoải mái mà duỗi tay vén chiếc quần dài lên, hai đôi chân thon dài mà trắng nhọợt hiện lên.
Công Tôn Uyên hỏi một câu: “Cậu Diệp, cậu định chữa cho Thiến Nhi như thế nào?”
Diệp Phi nhàn nhạt mở miệng: “Đả thông gân mạch của cô ấy, kích hoạt cơ bắp.”
“Ông cậu ơi, chị Thiến Nhi, hai người ở đâu vậy?”
Đúng lúc này một thanh âm giòn tan từ hành lang truyền tới: “Em dẫn Tôn thần y tới chữa bệnh cho chị này.”
Ánh mắt của Diệp Phi hơi đảo qua, có chút bất ngờ, phát phiện ra vậy mà lại là Viên Tĩnh.