Chương :
Sau một hồi im lặng, Trương Vũ Yên cùng những người khác bật dậy và chỉ vào Diệp Phi tố cáo một cách ác ý.
Hoàng Thiên Tứ tiến lên từng bước khi nghe thấy những lời đó, ông ta quát lên với Diệp Phi: “Cậu nhóc, chính cậu là người đã đánh người của quán chúng tôi?”
“Quản lý Hoàng, hỏa khí trong người ông có chút lớn rồi”
Diệp Phi vươn tay bưng một chén trà thảo mộc: “Uống một chén trà thảo mộc hạ hỏa, sau đó chúng ta tiếp tục nói chuyện được không?”
“Lúc này, cậu còn cho tôi uống trà thảo mộc?”
Hoàng Thiên Tứ không thể nhịn được cười, ông ta là bị Diệp Phi khiến cho tức giận đến bật cười: “Hạ hỏa thì mới nói chuyện sao?”
Hoàng Thiên Tứ nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Diệp Phi cùng với bên người anh có một người đẹp, ông ta không khỏi tức giận.
Mặc dù ông ta chỉ là người quản lý của quán tám mươi tám nhưng ông ta có thể coi là nòng cốt cấp trung của Võ Minh, đừng nói chỉ là một người bán trà thảo mộc, ngay cả Thẩm Tư Thành cũng không dám làm gì ông ta.
Lúc này Diệp Phi không hề sợ ông ta, không những thế anh còn muốn ông ta uống một bát trà thảo mộc. Quả thật anh đang muốn chọc cho ông ta tức đến chết mà.
Mấy chục tên đồ đệ của Võ Minh đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Cậu ta đang muốn làm tình hình này trở nên mơ hồ sao?
Tình thế đang vô cùng nguy hiểm mà cậu ta còn nhàn rỗi uống trà thảo mộc?
Một nhân vật như quản lý Hoàng là người có thể nói chuyện hay sao?
Diệp Phi thản nhiên cười: “Đúng vậy, uống một bát trà có thể giúp ông giảm nhiệt, đối với ông chỉ có lợi mà không có hại”
“Phùy…
“Nói chuyện cái rắm!”
“Cậu nghĩ cậu là ai?”
“Một người bán trà thảo mộc cũng xứng đáng để nói chuyện với tôi sao?”
Hoàng Thiên Tứ đập chiếc bát trong tay Diệp Phi, tức giận nói: “Bây giờ ông đây muốn xử lý cậu, tôi muốn đập nát cái quán này”
“Ông không nên nói những lời này!”
Hoàng Thiên Tứ còn chưa nói xong, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến, sau đó có mấy người nam nữ tiến lên từ phía sau.
Thiên Hữu và đám người kia cảm thấy vô cùng tức giận khi nghe được lời này. Bọn họ còn đang định mắng người nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người đang đi tới, lập tức lửa giận tan thành mây khói.
Hoàng Thiên Tứ hung ác xoay người lại: “Ai muốn xen vào chuyện này?”
Trong một giây tiếp theo, mí mắt của ông ta nhảy lên, trong tầm nhìn của ông ta là một người phụ nữ mặc đồ trắng đi tới với vẻ mặt lạnh lùng.
Hách Liên Thanh Tuyết, người đẹp hạng nhất của Võ Minh Thiên Thành, cô ta cũng là đồ đệ mà Lôi Thiên Tuyệt ưu ái nhất.
Không chỉ vượt xa Hoàng Thiên Tứ mà cô ta còn là người phụ trách của võ quán tám mươi tám.
Diệp Phi nhìn thấy Hách Liên Thanh Tuyết xuất hiện, trên mặt anh không hề nổi lên một chút cảm xúc mà anh chỉ xoay người đi pha một ấm trà thảo mộc.
Bếp lò nóng rực làm cho nước trà nóng lên nhanh chóng.
Sau khi nhìn thấy Hách Liên Thanh Tuyết, phản ứng đầu tiên của Hoàng Thiên Tứ là sửng sốt, sau đó ông ta nở một nụ cười thật tươi và hét lên: “Chị Hách Liên!”
“Một chút chuyện nhỏ này, tôi có thể giải quyết được, sao chị lại phải đích thân đến đây chứ?”
Ông ta nghĩ Hách Liên Thanh Tuyết đến đây để giúp đỡ ông ta.
“Bốp…”
“Con mẹ nó, ai là chị của ông?”
“Bốp…”
“Ai đã cho ông lá gan để thách thức anh Diệp?”
“Bốp…”
“Ông được tính là cái quái gì chứ?”
“Bốp…
“Anh Diệp mời ông uống trà là phúc lớn của ông”