Chương :
Nào ngờ, bọn Hoàng Thiên Tứ đều quỳ xuống mà không đập một mảnh thủy tinh nào.
Điều này khiến cô ta hơi khó chấp nhận.
Sau khi Hách Liên Thanh Tuyết chỉnh đốn hàng chục người, cô ta quay lại và nhìn Diệp Phi một cách kính trọng: “Anh Diệp, anh cứ việc xử lý bọn họ, muốn giết thì giết, không một câu oán hận đâu.”
Hoàng Thiên Tứ giật mình: “Cậu Diệp, tôi biết tôi sai rồi, hãy cho tôi một cơ “Tôi không thích chém giết, nhưng lại càng không thích người ta không để cho mình chút mặt mũi nào”
Diệp Phi chậm rãi đi tới, trên tay cầm một chồng bát sứ, sau đó đưa một cái cho Hoàng Thiên Tứ.
“Quản lý Hoàng, ông không thích trà thảo mộc, vậy uống chút trà nóng đi.”
“Ông đã vứt trà thảo mộc rồi, chắc là sẽ không làm đổ trà nóng nữa đúng không?”
Diệp Phi hỏi Hoàng Thiên Tứ với một nụ cười dịu dàng, nhưng anh lại mang đến cho người ta một sát khí cực lớn.
Hoàng Thiên Tứ và những người khác đã đạp cửa và còn muốn đập phá cửa tiệm, nếu anh không sáng suốt một chút thì hôm nay cửa tiệm đã bị đập phá, ngay cả mình cũng sẽ bị thương.
Vì vậy, Diệp Phi sẽ không để bọn Hoàng Thiên Tứ ra đi dễ dàng được.
Nếu không khiến những người này sợ hãi mình, sau này khó mà đảm bảo cho sự an toàn của mình và bố mẹ.
“Cậu Diệp, vừa rồi là lỗi của tôi. Lẽ ra tôi không nên vứt trà thảo mộc”
Khóe miệng Hoàng Thiên Tứ mấp máy nói: “Cậu yên tâm, trà của cậu Diệp, tôi sẽ không bao giờ vứt bỏ nữa”
Những người khác cũng cùng nhau gật đầu.
“Vậy thì được rồi”
Diệp Phi võ vai Hoàng Thiên Tứ, sau đó quay người bước vào quán trà thảo mộc.
Anh nhấc một ấm trà thảo mộc Thái Bà ra khỏi bếp.
Diệp Phi đổ trà xuống bát sứ của Hoàng Thiên Tứ, và trà thảo mộc nóng hổi ngay lập tức quay cuồng trong bát.
Nước nóng còn bắn tung tóe, bắn vào cổ tay khiến làn da ngay lập tức chuyển sang màu đỏ.
Chiếc bát sứ cũng trở nên nóng hổi, khiến ngón tay của Hoàng Thiên Tứ đỏ bừng.
TÁ„ Hai tay Hoàng Thiên Tứ suýt chút nữa đánh rơi cái bát sứ.
Ông ta cố kìm chế cơn đau, cố nén tiếng hét trong cổ họng mới miễn cưỡng không buông chiếc bát sứ ra.
Ông ta biết dù hai tay có bị tàn phế cũng không thể buông ra, nếu không vừa vứt trà thảo mộc rồi còn vứt bỏ trà nóng, chỉ sợ là đầu mình sẽ rơi xuống đất thôi.
Bọn Thiên Hữu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
Trương Vũ Yên rơi nước mắt, lần đầu tiên cô ta cảm thấy sợ hãi Diệp Phi.
Ngay cả Hách Liên Thanh Tuyết cũng bất ngờ, mồ hôi tuôn ra ướt cả lưng.
“Ha ha, Diệp Phi, anh đúng là đồ ti tiện bỉ ổi”
Cách đó không xa, Trần Tích Mặc nghẹn họng nhìn Diệp Phi làm mưa làm gió.
Hôm nay cô ta đến đây để xem bộ dạng chật vật của Diệp Phi, không phải để nhìn anh gươm chưa dính máu đã thắng, khuất phục đám đệ tử Võ Minh.
Sau đó, cô ta năm chặt tay lái bằng cả hai tay, ánh mắt u oán, cắn răng nói: “Đúng vậy, tôi thực sự đã đánh giá thấp anh rồi. Không ngờ anh lại có thể tìm Hách Liên Thanh Tuyết làm hậu thuẫn và khiến kế hoạch hôm nay thất bại trong gang “Nhưng ngay cả có Hách Liên Thanh Tuyết thì cũng không có nghĩa là anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn đâu”
“Mẹ tôi cũng biết những người của Võ Minh, và họ thậm chí còn cao hơn cả Hách Liên Thanh Tuyết đấy”
Sau khi lẩm bẩm một mình, Trần Tích Mặc lấy điện thoại ra và gọi trực tiếp cho Trần Thần Hi: “Mẹ, vào ngày kỉ niệm thứ ba mươi của nhà họ Thẩm, mẹ hãy đưa chú Hàn Hiểu Trung và bác Hồ qua đây đi”
“Vâng, được.”
Sân bay Thiên Thành, Trần Thần Hi duyên dáng cúp điện thoại, sau đó nhẹ nhàng đẩy kính râm đi về phía lối đi VỊP của sân bay.
Trần Thần Hi đã xác nhận một tin tức, Thích Man Thanh nói với công chúng rằng hai ngày sau bà ta sẽ đến Thiên Thành, nhưng thực tế bà ta sẽ đến vào buổi tối hôm nay.
Ngoài chủ tịch Thích Man Thanh, còn có một đối tác của Tập đoàn Thiên Ảnh, đó là Công Tôn Thiến, tổng giám đốc công ty dược phẩm Bách Hoa.