Chương :
Không có đội múa lân, không có người nổi tiếng, cũng không có phong bao đỏ, ngoại trừ việc Diệp Phi dán tờ giấy đỏ “Khai trương hồng phát, miễn phí nếm thử”, không có gì khác bắt mắt cả.
Không có ai ở cửa để cổ động, ngay cả bọn trẻ cũng không có, vắng vẻ đến mức khiến người ta không thèm chú ý tới.
Chênh lệch đúng là cách xa vạn dặm.
Chỉ là đám Diệp Phi cũng không có chút xấu hổ nào cả, Diệp Vô Cửu cùng Thẩm Bích Cầm đang vội vàng đun trà thảo mộc, đặt từng chén lên bàn cho nguội.
Đường Nhược Tuyết ngồi ở quầy thu ngân để thử máy.
Hàn Kiếm Phong và Tiết Vô Danh cũng đang bận rộn đặt những chiếc ghế dài nhỏ.
Sau khi bận rộn xong, Diệp Phi nhờ Tô Tích Nhi nấu cháo cho mọi người ăn.
“Diêp Phi, khai trương làm ăn lớn như vây sao không ra cửa đón khách đi?”
Trong khi Diệp Phi đang bưng cháo ăn sáng, Trần Tích Mặc mặc váy trăng mang theo một vài người nữa đứng trước mặt Diệp Phi.
Cô ta đeo đồ trang sức ở cổ tay, cổ và tai.
“Tuy rằng hôm nay sẽ không có khách chúc mừng anh, nhưng đứng ở cửa ít nhất cũng có thể cho thấy anh lễ phép một chút”
Trần Tích Mặc trút sự bực bội mà Diệp Phi đã mang đến cho cô ta: “Trông các người như thế này, còn kém Thẩm Tư Thành cả trăm năm đấy”
Về phía nhà họ Thẩm, Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết đang chào đón các vị khách quý với nụ cười rạng rỡ.
Bà cụ ngoại và Thẩm Tư Thành tiếp đãi những vị khách đang ngồi.
Mọi thứ diễn ra bình lặng có tổ chức, không thiếu không khí thượng lưu, còn bên Diệp Phi thì lại không có một bóng người đứng ở cửa chào khách.
Vì vậy, Trần Tích Mặc chế nhạo Diệp Phi: “Có muốn tôi tặng cho anh một lãng hoa, làm khách đầu tiên của anh trong cửa tiệm nhỏ này không?”
Vài cô gái đi theo cũng che miệng cười, tốn biết bao công sức để mở tiệm trà thảo mộc, vậy mà còn phải chờ nữ thần bố thí một lãng hoa, thật sự là rất đáng thương.
Diệp Phi thản nhiên trả lời: “Không cần, không có chỗ cho cô đặt đâu.”
“Ha ha, không có chỗ cho tôi à? Anh đang giả vờ làm con sói đuôi lớn à?”
Trần Tích Mặc không khỏi nhếch mép: “Anh cho rằng anh biết Hách Liên Thanh Tuyết thì có thể lên giọng với người khác à?”
“Để tôi nói cho anh biết, vỏ quýt dày có móng tay nhọn đấy”
“Mẹ tôi cũng biết chú Hàn, giám đốc Tập đoàn Bến Cảng, và bác Hồ, phó hội trưởng hội Võ Minh của Thiên Thành đấy”
“Đúng rồi, lát nữa chủ tịch tập đoàn Thiên Ảnh và tổng giám đốc công ty dược phẩm Bách Hoa cũng sẽ tới chúc mừng nhà họ Thẩm đấy”
“Nhà họ Thẩm mới không có chỗ để đặt lẵng hoa. Ở chỗ †ồi tàn của anh, cả ngày cũng sẽ không có ai đến thăm đâu”
Cô ta khinh thường nhìn Diệp Phi, lúc này vẫn không thể nhận ra kẽ hở gì, chẳng trách mẹ cô ta phải cấm cô ta giao thiệp với Diệp Phi, IQ thật sự quá thấp.
“Trần Tích Mặc, không có chuyện gì thì đi về đi”
Diệp Phi lười biếng nói chuyện với Trần Tích Mặc: “Nơi này không có chỗ cho cô đâu”
“Ha ha…” Trần Tích Mặc và những người khác cười ồ lên khi nghe Diệp Phi nói như thế, không biết tự lượng sức mình, coi trời bằng vung.
“Không có chỗ cho tôi?”
“Diệp Phi, anh nghĩ anh là ai vậy?”
“Anh cảm thấy tôi sẽ đứng ở đây với anh sao?”
“Tôi chỉ thấy bạn bè đáng thương quá nên qua nói với anh vài câu thôi”
Trần Tích Mặc hoàn toàn bị Diệp Phi chọc cười: “Tôi không nói gì thì thôi, anh lên tiếng làm gì cho mang nhục thế”
Diệp Phi không để ý đến bọn Trần Tích Mặc nữa, anh quay đầu lại và hét với đám Đường Nhược Tuyết: “Mọi người mau ăn thêm đi, ăn nhiều một chút, sắp hết giờ rồi”
“Bây giờ mà ăn không no, lát nữa khách tới nhiều thì ngay cả uống nước cũng không có thời gian đâu.”
Nói xong anh cũng cầm muỗng lên ăn từng ngụm từng ngụm cháo.
Trần Tích Mặc xoay người muốn rời đi, suýt nữa ngã sấp mặt.