Chương :
Để chúc mừng trà thảo mộc Thái Bà? Nghe câu này, nụ cười trên khuôn mặt của cụ ngoại và vợ chồng Thẩm Bảo.
Đông trở nên cứng đờ, họ nhìn Thích Man Thanh và Công Tôn Thiến với vẻ không thể tin được.
Trần Tích Mặc cũng vô thức che cái miệng nhỏ nhắn của mình, đôi mắt đẹp hiện lên tia kinh ngạc.
Họ chưa bao giờ nghĩ Thiên Ảnh và Bách Hoa lại có mặt ở đây để chúc mừng Diệp Phi, thậm chí họ còn đặt đơn hàng một trăm triệu để chúc mừng.
“Chuyện này làm sao có thể, chuyện này làm sao có thể…”
Toàn thân của Trần Thần Hi lại càng run rẩy hơn: “Một nhà Diệp Phi làm sao có thể có khả năng khiến Thiên Ảnh đến chúc mừng chứ?”
Bà ta vẫn cho rằng nhà họ Thẩm mời Thích Man Thanh và Công Tôn Thiên đến, nhưng không ngờ họ lại đến ủng hộ cho.
Diệp Phi.
Hơn nữa còn mát tay đặt đơn hàng một trăm triệu.
Trần Thần Hi hỏi một cách khô khan: “Chủ tịch Thích, mọi người quen biết Diệp Phi sao?”
Thích Man Thanh và Công Tôn Thiến thậm chí không thèm nhìn bà ta, họ chỉ dửng dưng lướt qua bà ta đúng với vẻ khinh thường của bà ta dành cho Diệp Phi.
Hai người phụ nữ đi về phía Diệp Phi với nụ cười rạng rỡ và có chút tôn trọng.
“Hai vị, hoan nghênh, hoan nghênh”
Diệp Phi khế bắt tay với Thích Man Thanh: “Chủ tịch Thích, cuối cùng cũng gặp nhau”
Đó là lần đầu tiên anh gặp Thích Man Thanh, trước đây anh thường liên lạc với Thích Man Thanh nhiều hơn qua điện thoại, khi Lý Mạt Mạt muốn thành công ngay lập tức, Diệp Phi đã nói chuyện với bà ta vài câu.
Vì vậy khi bà ta đến chúc mừng, Diệp Phi có chút kinh ngạc.
“Cậu Diệp, gặp cậu còn hơn gặp người nổi tiếng, trông cậu còn trẻ quá nhỉ”
Thích Man Thanh mỉm cười: “Lần này tôi tới Thiên Thành, nửa công nửa tư, sẽ không quấy rầy sự thanh bình của cậu đâu: Khi nói đến nửa công, bà ta còn cố ý liếc nhìn Trần Thần Hi.
Diệp Phi cười nhẹ nói: “Chủ tịch Thích khách sáo rồi”
“Anh Diệp, đã lâu không gặp.” Tải ứng dụng truyện Hola đọc thêm nhé cả nhà!
Công Tôn Thiến tiến tới ôm Diệp Phi một cái, vẻ dịu dàng ôn như đó khiến Trần Tích Mặc càng cảm thấy khó chịu.
Cô ta không thể hiểu tại sao Đường Nhược Tuyết và Công Tôn Thiến xinh đẹp truyệt trần như thế lại thích Diệp Phi đến vậy.
Phải biết rằng đây chính là người đàn ông bị Trần Tích Mặc “vứt bỏ”.
“Không phải chỉ có hai khách mời thôi sao, có gì ghê gớm đâu chứ”
Nhìn thấy vẻ mặt hăng hái của Diệp Phi, Trương Tú Tuyết khit mũi: “Việc làm ăn kinh doanh, ai mà chẳng có một vài bạn bè”
Thẩm Tư Thành cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, cái gì mà đơn hàng một trăm triệu chứ, vừa nhìn là biết đang diễn kịch rồi”
“Tôi không tin một quán trà thảo mộc rộng mười tám mét vuông mà lại được chủ tịch của một tập đoàn nhìn trúng đâu”
“Nó cũng không có loại năng lực sản xuất này. Đơn hàng một trăm triệu chắc mười năm sau cũng không sản xuất nổi”
Tôi đoán họ có một chút tình bạn với Diệp Phi, Diệp Phi và họ đều đến từ Trung Hải, cho nên mới cùng nhau diễn kịch tý thôi”
“Nếu đơn hàng một trăm triệu là sự thật, tôi sẽ ăn biển quảng cáo này”
Phân tích này hơi thiên về kiểu tự cho mình là đúng, nhưng cụ ngoại và vợ chồng Thẩm Bảo Đông đều gật đầu.
Ngoài đơn hàng một trăm triệu là quá đáng sợ ra, họ cũng không muốn tin rằng đây là sự thật.
Cuối cùng nhà họ Thẩm cũng phải chiếm đoạt luôn trà thảo mộc Thái Bà và buộc Thẩm Bích Cầm giao nộp trà thảo mộc cấp tám. Làm sao có thể nhìn bên kia phát triển được chứ?
“Ha ha, Diệp Phi, tôi hơi đánh giá thấp anh rồi”