Chương :
“Phó hội trưởng Hồ, sau này có chuyện gì cần nhà họ Thẩm chúng tôi thì cứ tự nhiên lên tiếng nhé.”
Thẩm Bảo Đông cũng thể hiện sự anh hùng: “Chỉ cần tôi có thể làm thì có xông vào nước sôi lửa bỏng, tôi cũng không nề hà đâu”
Hồ Sơn Hà cười to: “Cảm ơn mọi người.”
Sau đó, ông ta lại bắt tay Thẩm Tư Thành và Trần Tích Mặc, nói những điều đầy hứa hẹn.
Trần Tích Mặc ngẩng khuôn mặt xinh đẹp có phần đắc ý lên.
“Sư phụ Cung, ông cũng ở đây sao?”
Bắt tay một vòng, tâm trạng của Hồ Sơn Hà rất tốt, quét mắt tới chỗ Sư phụ Cung.
Trương Tú Tuyết vội vàng lên giọng: “Sư phụ Cung không phải khách mời của chúng tôi, ông ấy là sân sau của trà thảo mộc Thái Bà đấy ạ”
Hồ Sơn Hà hơi nheo mắt lại: “Sân sau của trà thảo mộc Thái Bà?”
Trần Thần Hi thì thào vài câu, Hồ Sơn Hà nhanh chóng hiểu ra tình hình.
Hồ Sơn Hà nhìn Diệp Phi đang đeo khẩu trang rót trà thảo mộc, trong mắt lóe lên một tia khinh thường: “Một tên nhóc từ nơi khác đến mà dám thách thức nhà họ Thẩm sao?”
Nhìn thấy Diệp Phi không thèm nhướng mi, giống như không sợ hãi mình, một tia chán ghét thoáng hiện trong mắt Hồ Sơn Hà.
Bà cụ ngoại nở nụ cười quái gở: “Ôi gia môn bất hạnh, khiến phó hội trưởng Hồ chê cười rồi”
Trần Tích Mặc nói thêm: “Anh ta còn đánh cắp công thức bí mật của nhà họ Thẩm”
Trần Thần Hi cũng cười và nói: “Ngay cả tôi cũng gần như: phát điên vì cậu ta luôn”
“Lố lăng!”
Hồ Sơn Hà nghiêm mặt, đằng đằng sát khí bước tới quát Diệp Phi: “Cậu nhóc, tôi không quan tâm cậu làm gì với nhà họ Thẩm, tổng giám đốc Trần, cô Trần. Nói tóm lại, bây giờ họ rất không vui và còn rất tức giận”
Khí thế của ông ta cao ngất trời: “Tôi muốn cậu lập tức xin lỗi bọn họ, nếu không tôi sẽ cho cậu biết chữ chết viết như thế nào?”
Mười mấy anh em Võ Minh cũng chồm tới, hung dữ nhìn Diệp Phi.
Trần Tích Mặc và những người khác hả hê khi thấy Diệp Phi như vậy.
Sư phụ Cung không thể không nói: “Phó hội trưởng Hồ, chuyện này phải làm rõ cho thỏa đáng…”
“Sư phụ Cung, tôi biết ông không phải là người nông cạn, nhưng tôi khuyên ông nên im lặng đi.”
Hồ Sơn Hà không thèm để cho Sư phụ Cung chút thể diện: “Mấy anh em của tôi đều là người chính trực”
“Ông làm cho bọn họ tức giận, nếu như tôi không khuyên ngăn được, ngộ nhỡ họ đánh ông thì không hay cho lắm”
Ông ta si mê Trần Thần Hi, ra oai trước mặt người đẹp là được, cần gì đếm xỉa tới Sư phụ Cung?
Sư phụ Cung lạnh lùng nói: “Hồ Sơn Hà, ông dám láo xược với tôi sao?”
“Sư phụ Cung, ông nghỉ ngơi uống một chén trà thảo mộc đi, việc nhỏ này cứ để tôi.”
Diệp Phi giữ chặt tay Sư phụ Cung đang tức giận, sau đó nhìn đám người Trần Thần Hi và nói: “Tổng giám đốc Trần, các người muốn dùng cách này để thách thức tôi sao?” Cả nhà tải ứng dụng Truyện Hola để đọc tiếp nhé!
Trần Thần Hi cười nhẹ, từ chối cho ý kiến.
“Nhóc con, nói cái gì đó?”
“Mày mắng ai? Biết ông đây là ai không? “
Giọng nói của Hồ Sơn Hà chùng xuống: “Tao mà ra lệnh một tiếng thì mày và quán trà của mày sẽ trở thành bả vụn đấy, mày tin không?”
“Lập tức xin lỗi tao, tổng giám đốc Trần và người nhà họ Thẩm đi”
Trong lúc la mắng, hơn chục anh em Võ Minh hùng hổ tiến về phía trước, bày ra dáng vẻ như muốn đập phá quán trà bất cứ lúc nào.
Diệp Phi mặc kệ ông ta, chỉ nhìn Trần Tích Mặc, cười nhạt: “Mọi chuyện nên để lại một đường lui, Trần Tích Mặc…” Trần Tích Mặc lạnh lùng nhìn Diệp Phi: “Nếu anh muốn bác Hồ tha cho anh cũng được, trả lại công thức bí mật của trà thảo mộc cho nhà họ Thẩm đi “Cho mày ba giây, nếu không xin lỗi thì đừng trách tao đập phá quán của mày!”
Hồ Sơn Hà lạnh lùng đếm: “Một, hai…”
“Vèo…” Tiếng thứ ba còn chưa nói thì một trận pháo hoa lại tung lên bầu trời.
“Wow” Lúc này, sáu chiếc Audi có rèm cửa chạy vào lối vào, và sau đó tất cả đều dừng lại ở hai bên đường.