Chương :
Trong lòng bà ta hiểu rõ, những người được mời này tuyệt đối là nể mặt nên mới đến đây.
“Thì ra là phó hội trưởng Hồ mới đến”
Đám người bà cụ ngoại cũng phản ứng lại từ trong cơn khiếp sợ, vô cùng mừng rỡ nói với Hồ Sơn Hà.
“Phó hội trưởng Hồ, tôi sẽ ghi nhớ phần ân tình này”
Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết đều cảm kích đến mức rơi nước mắt.
Có những người này ở đây trấn giữ, trà thảo mộc của Thẩm Thị còn có thể uống tiếp ba mươi năm nữa, sự uy hiếp của Diệp Phi cũng chỉ mà mây bay mà thôi.
Trần Tích Mặc cũng vô cùng ngưỡng mộ, nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Tư Thành: “Tư Thành, tương lai anh cũng sẽ giống bác Hồ đúng không? Có thể quen biết rộng rãi như vậy”
Cô ta khích lệ người đàn ông bên cạnh: “Đàn ông như vậy mới không uổng công đến thế giới này một chuyến chứ”
Thẩm Tư Thành ngẩng đầu lên: “Tích Mặc, em yên tâm đi, anh sẽ học tập bác Hồ, trở thành người đàn ông giống như vậy”
Trần Tích Mặc khẽ gật đầu: “Em tin tưởng anh”
“Ha ha…”
Hồ Sơn Hà cười khan mấy tiếng, sau đó nghênh đón đám người Lôi Thiên Tuyệt: “Ông Lôi, tại sao ông lại đích thân đến đây vậy?”
“Buổi sáng tốt lành!”
“Ôi, bà cũng đến à? Khách quý khách quý”
Hồ Sơn Hà cũng ép được đám người Lôi Thiên Tuyệt xuất hiện tại trường hợp này, dù sao với thân phận của bọn họ thì công ty mấy chục nghìn tỷ khai trương cũng chưa chắc mời được.
Tuy nhiên, ông ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều thì đám người Trần Thần Hi đã khen ngợi hết lời khiến ông ta lâng lâng, vì vậy nắm bắt cơ hội làm quen với đám người Tiêu Trầm Ngư.
“Chát…
Chưa đợi Tiêu Trầm Ngư nói chuyện với đám người giám đốc Lưu, Lôi Thiên Tuyệt đã giáng một bạt tai xuống.
Hồ Sơn Hà bị đánh đến mất cả ý thức, cả người lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã trên đất.
Gò má ông ta hẳn lên năm dấu tay.
Toàn hội trường đã Đám người Trần Thần Hi khó khăn nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không biết Lôi Thiên Tuyệt có ý gì.
Hồ Sơn Hà cũng bối bối nhưng không dám trả đũa lại, chỉ tức tĩnh lặng sờ sờ mặt rồi mở miệng hỏi: “Ông Lôi, ông làm gì vậy?”
“H Lôi Thiên Tuyệt không nói hai lời, đạp một phát nữa về phía ngực ông ta.
Hồ Sơn Hà không dám né tránh, chỉ có thể gắng gượng chịu một cước này.
Ầm một tiếng, ông ta té lăn trên đất, cổ họng cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Hồ Sơn Hà khó khăn lên tiếng: “Ông Lôi, ông điên rồi sao?”
“Con mẹ nó, còn mạnh miệng nữa!”
“Cho ông làm phó hội trưởng, ông thật sự cho rằng mình đã trở thành vua rồi sao?”
“Tuần sứ Diệp ở trước mặt mà ông còn dám hò hét lớn tiếng sao?”
“Không có mắt gì cả, đạp chết ông cho đỡ gây thêm chuyện cho tôi.”
Lôi Thiên Tuyệt vui buồn thất thường, không hề để ý đến đây là trường hợp công cộng, cũng không chừa mặt mũi cho Hồ Sơn Hà mà còn đá ông ta mấy cước.
Ông ta có vóc dáng cao lớn, sức lực mạnh mẽ nên chỉ tùy tiện đạp vài cái cũng sẽ khiến Hồ Sơn Hà bị nội thương.
Bà nội của đám người kia nhìn thấy thì vô cùng run sợ, vốn dĩ còn đang muốn ra nghênh đón nhưng lại nhanh chóng rút lui.
Trần Thần Hi cũng vô cùng kinh ngạc.
Không biết khi nãy bọn họ dựa vào quyền thế của Hồ Sơn Hà, bây giờ có bị Lôi Thiên Tuyệt đánh không nữa?
Chỉ là trong lòng cô ta cũng hiểu rõ bản thân mình không thể nào khuyên can được.
Lôi Thiên Tuyệt nổi danh cố chấp, nếu như mình dám ngăn cản ông ta trút giận thì tuyệt đối sẽ bị một bạt tai đánh bay thẳng ra xa.