Chương :
Móng tay Trần Tích Mặc đã sắp ghim vào lòng bàn tay, cảm giác ưu việt biến thành thất bại nên vô cùng khó chịu.
“Diệp Phi, chúc cậu khai trương đại cát, tài lộc đồi dào”
“Sư phụ, trà thảo mộc của anh quá tuyệt vời rồi đấy”
“Tuần sứ Diệp, chúc mừng nhé!”
Dường như Trần Tích Mặc còn đang miên man thì đám người đám đốc Lưu và bà cụ đã đi qua trước mặt.
Sau đó, dừng lại trước mặt Diệp Phi rồi vội vàng mở miệng chúc mừng.
“Cảm ơn sự động viên hôm nay của mọi người”
Diệp Phi đi lên nghênh đón, nắm tay đám người giám đốc Lưu.
“Cậu khách sáo rồi”
Giám đốc Lưu cười ha ha thật lớn: “Ngày tốt của cậu thì chúng tôi phải đích thân đến chúc mừng rồ Một giây kế tiếp, ông tay lại vung tay lên: “Người đâu, mang quà tặng đến đây”
“Quán bar Dạ Sắc, Mị Nương, đơn đặt hàng mười vạn”
“Apollo, Brook, văn phòng tầng ba”
“Võ minh Thiên Thành, hội trưởng Lôi, sáu chiếc tàu vận chuyển…”
Từng đơn đặt hàng, từng phần lễ vật không chỉ khiến Hàn Kiếm Phong mừng rỡ như điên mà cũng khiến đám người Trần Tích Mặc lâm vào trạng thái hôn mê.
Làm thế nào bọn họ cũng không hiểu một tiệm trà thảo mộc mười tám mét vuông khai trương lại dẫn đến nhiều nhân vật lớn đến dự và thu hoạch được nhiều món quà đắt tiền như Vậy.
Nét mặt già nua của bà cụ đen như gỗ than.
Cuối cùng, Tiêu Trầm Ngư dẫn quản gia Tiêu từ phía sau lên, mặt vui vẻ như gió xuân.
“Diệp Phi, chúc mừng cậu khai trương. Nhà họ Tiêu không có gì tốt tặng cậu, chỉ có thể tặng cậu một tấm bảng mà thôi”
Bà ấy giơ tay ra.
Mấy người vệ sĩ của nhà họ Tiêu mang một tấm bảng lên.
Trên tấm bảng còn được che một tấm vải đỏ.
“Cảm ơn”
Diệp Phi dịu dàng cười một tiếng, sau đó tháo tấm vải đỏ ra.
Bảy chữ to lớn ánh vàng rực rỡ vô cùng nhức mắt.
“Thiên Hạ Đệ Nhất Trà”
Ký tên: Sở Soái.
Đám người Trần Thần Hi thấy vậy chợt a lên một tiếng, miệng há ra thật lớn tràn đầy vẻ không tin.
Thân thể bà cụ ngoại cũng khẽ lắc lư vài cái, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Bởi vì nhà họ Tiêu có địa vị hiển hách của Thiên Thành, đám người Trần Thần Hi đương nhiên hiểu rõ bối cảnh của nhà họ Tiêu nên cũng biết Sở đẹp trai là người như thế nào.
Đó là người đứng trên đỉnh kim tự tháp dõi mắt ra tứ phía.
Mỗi một chữ của người đó đều đáng giá tiền tỷ.
Úc Thành có một gia tộc nhỏ lấy được chữ của Sở Soái, từ đó không chỉ kinh doanh thuận lợi, tài nguyên cuồn cuộn mà ngay cả bọn xấu cũng đều kính sợ ba phần.
Trước kia con cháu của một gia từng bị đạo tặc bắt trói, sau khi biết bọn họ có quen biết với Sở Soái thì không chỉ lập tức thả người mà còn chủ động bồi thường ba nghìn vạn.
Hôm nay, Diệp Phi mở m nhỏ bé như vậy đã được tấm bảng kia thật sự giống với may mắn lượm được trứng gà vàng mà.
Sau này chỉ sợ càng phiền phức hơn nữa.
Đám người bà cụ hận không thể trợn mắt nhìn cảnh tượng hiếm có trước mắt.
Bọn họ vô cùng kháng cự Diệp Phi, thế nhưng những người đứng bên cạnh anh đều là đám người Lôi Thiên Tuyệt danh tiếng lẫy lừng kia.
“Cảm ơn bà, chỉ là vật này quá quý trọng rồi”