Chương :
Tại sao Diệp Phi lại biết được?
Đám người Thẩm Bảo Đông nghe vậy thì đồng loạt thay đổi sắc mặt.
“Hạnh Hoa Lâm? Năm tỷ?”
Thẩm Bích Cầm sửng sốt: “Diệp Phi, con có ý gì vậy?”
“Mẹ, từ trước đến nay bọn họ chưa từng xem mẹ là người thân”
Diệp Phi đe dọa nhìn đám người bà cụ ngoại: “Mời mẹ đến dự lễ, còn mua nhà cho mẹ chỉ là vì lừa gạt lấy Hạnh Hoa Lâm trong tay mẹ mà thôi.”
“Ba mươi năm trước, ông ngoại đã dùng một triệu để mua Hạnh Hoa Lâm cho mẹ, bây giờ giá trị đã lên năm tỷ rồi”
“Đám người Thẩm Bảo Đông muốn bán đi nhưng không biết làm sao vì mẹ mới có quyền sở hữu thật sự cho nên vẫn luôn nghĩ cách để trao đổi”
“Vì thế, bọn họ dùng chiêu tha thứ cho mẹ rồi gạt mẹ đến Thiên Thành, sau đó giả vờ mua nhà cho mẹ để mẹ ký tên lên đó”
“Nếu như con đoán không nhầm thì ngày đó mẹ không chỉ ký hợp đồng mua nhà mà còn ký cả hợp đồng chuyển nhượng Hạnh Hoa Lâm nữa”
Giọng nói anh trầm hẳn xuống: “Thẩm Bảo Đông, có phải như vậy không?”
Mí mắt đám người bà cụ ngoại không ngừng giật giật, vô cùng bất ngờ vì Diệp Phi đều biết tất cả.
“Cái gì?”
Cơ thể Thẩm Bích Cầm không nhịn được khẽ run lên, khó tin nhìn đám người Thẩm Bảo Đông: “Bọn họ lừa mẹ ký tên sao?”
“Cái gì mà lừa ký tên chứ?”
Thấy đã hoàn toàn xé rách mặt, Thẩm Bảo Đông cũng chẳng hề kiêng dè gì nữa: “Tôi chỉ đang giúp nhà họ Thẩm lấy lại thứ thuộc về chúng tôi mà thôi”
“Một người phụ nữ như cô thì dựa theo quy củ của nhà họ Thẩm, không có quyền thừa kế tài sản của nhà họ Thẩm đâu”
“Anh cả và chị dâu đã chết, tất cả những thứ này đều thuộc về nhà họ Thẩm, Hạnh Hoa Lâm cũng là của chúng tôi.”
Vẻ mặt Trương Tú Tuyết cũng vô cùng nghênh ngang: “Đúng vậy, gả con gái như bát nước đã đổ đi, sao lại không biết xấu hổ mà đi nhung nhớ tài sản ở nhà mẹ đẻ chứ?”
Thẩm Bích Cầm không ngừng gào thét: “Các người quá vô sỉ, quá không biết xấu hổ rồi”
Bởi vì căn nhà kia nên Thẩm Bích Cẩm cứ luôn cho rằng nhà họ Thẩm vẫn còn có tình nghĩa với bà, bây giờ xem ra hoàn toàn là bản thân đa tình.
Hơn hai mươi năm trước bêu xấu mình, hai mươi năm sau vẫn mưu tính trên đầu mình.
“Mẹ, đừng tức giận, sẽ có công đạo thôi mà.”
Diệp Phi kéo Thẩm Bích Cầm lại: “Bà cụ ngoại, chẳng phải không ưa gì mấy thứ của mẹ tôi sao?”
Anh sầm mặt nhìn về phía bà cụ ngoại: “Không trả lại Hạnh Hoa Lâm à?”
“Cái gì chứ?”
Bà cụ ngoại ngước mặt lên: “Đồ của nhà họ Thẩm, chúng tôi chỉ thu về mà thôi”
“Một người phụ nữ bị gia tộc xua đuổi, có tư cách gì chiếm đoạt Hạnh Hoa Lâm?”
“Nhưng mà cũng phải cảm ơn Thẩm Bích Cầm, ngàn dặm chạy về đưa năm tỷ cho nhà họ Thẩm ăn mừng”
Bà cụ cố ý kích thích cả nhà Diệp Phi: “Cảm ơn các người nhé: Không hề nghỉ ngờ, bà cụ đang châm chọc Diệp Phi thông minh cả đời nhưng lại nhất thời hồ đồ. Cho dù nở mày nở mặt thì sao chứ, chẳng phải cũng thiệt thòi năm tỷ cơ à?
Nghe thấy Diệp Phi chịu thiệt thòi, trong lòng Trần Thần Hi và Trần Tích Mặc hơi thoải mái một chút.
“Vậy sao?”
Diệp Phi nở một nụ cười, làm một động tác tay rồi mở miệng nói: “Quên nói cho các người biết, trước khi mẹ tôi đi mua nhà với các người thì tôi đã chuyển Hạnh Hoa Lâm vào tay mình rồi”
“Nói cách khác, về sau mẹ tôi có ký gì đó với các người thì cũng không có chút giá trị nào cả”
“Bởi vì bà ấy đã không còn quyền sở hữu của Hạnh Hoa Lâm từ lâu rồi, làm sao chuyển nhượng thứ không thuộc về mình cho các người được chứ?”
Hàn Kiếm Phong từ phía sau bước đến, cầm lấy một tài liệu về quyền sở hữu quơ quơ.
Phía trên có dấu in nổi, chữ nổi quyền tài sản đối với Hạnh Hoa Lâm, ngày tháng trùng hợp lại trước ngày mua nhà một ngày.