Chương :
Người của nhà họ Thẩm lại khó tin nhìn bà cụ ngoại.
“Thằng nhóc này, cậu dám bêu xấu tôi…”
Trong nháy mắt, nét mặt già nua của bà cụ ngoại đã trắng bệch, khẽ hô lên một câu.
Kế đó, bà cụ phun một ngụm máu ra ngoài.
“Bà cụ ngoại…”
Đám người Thẩm Bảo Đông thấy vậy bèn vội vàng xông lên: “Cụ ngoại, bà không sao chứ?”
“Cho nhà họ Thẩm của các người một ngày”
Phi vẫn đứng yên như cũ, còn kéo mẹ mình lại: “Giờ này ngày mai, nếu như vợ chồng Thẩm Bảo Đông bình an vô sự thì tự gánh lấy hậu quả đi”
Diệp Phi lại bổ sung một câu: “Hơn nữa, tôi còn muốn cụ ngoại tự tay cắt ngang chân của bọn họ”
Bà cụ ngoại nhìn Diệp Phi tỏ ra vô cùng đau đớn: “Cậu, cậu…”
“Diệp Phi, tại sao anh lại trở nên như vậy chứ?”
Trần Tích Mặc không ngừng chỉ trích Diệp Phi: “Tha được cho người khác thì hãy tha đi, nói thế nào thì bọn họ cũng là trưởng bối của anh mà”
Trần Thần Hi cũng nặn ra một câu: “Người có lòng dạ hẹp hòi thì sẽ không có tương lai đâu.”
Diệp Phi nhìn Trần Thần Hi rồi vung tay lên: “Giám đốc Trần, bà đã bị đuổi “Đuổi tôi?”
Trần Thần Hi vô cùng tức giận, bật cười nói: “Tôi biết cậu giao thiệp rộng nhưng mà tôi đường đường là tổng giám đốc của công ty bất động sản Thiên Quân, làm sao cậu nói muốn đuổi là có thể đuổi được chứ?”
“Tổng giám đốc Thích muốn đuổi tôi cũng phải báo cáo lại với hội đồng quản trị đấy, cậu cho rằng cậu là ông chủ lớn hả?”
Làm loạn đến mức này, bà ta cũng không quan tâm chuyện gì nữa, trực tiếp xé rách mặt.
Thích Man Thanh và Công Tôn Thiến đi tới rồi cười cười nói: “Thật ra anh ấy chính là ông chủ lớn”
Diệp Phi?
Ông chủ?
Trong nháy mắt, Trần Thần Hi vô cùng sững sờ…
Trần Tích Mặc hoảng sợ đến mức che ngực lại, một luông hối hận xông thẳng vào tim…
“Ồ…”
Năm phút sau, xe cứu thương chạy đến tiến hành cứu chữa bà cụ ngoại tức giận đến mức hộc máu. Hiện tại, lễ mừng ba mươi năm của nhà họ Thẩm đã vô cùng hỗn loạn.
Không chỉ có người của nhà họ Thẩm bận rộn chăm sóc bà cụ ngoại mà ngay cả khách khứa trước đó cũng đã lặng lẽ rời đi, tránh phải đắc tội với Diệp Phi.
Ngược lại, tiệm trà thảo mộc Thái Bà lại vô cùng vui vẻ.
Những đội múa lân, pháo đỏ đều chạy hết sang bên này góp vui.
Trên mặt Thẩm Bích Cầm, Diệp Vô Cửu và Hàn Kiếm Phong đều tràn đầy nét tươi cười, nhiệt tình chiêu đãi đám người Tiêu Trầm Ngư và Lôi Thiên Tuyệt.
Trong đám người náo nhiệt kia, Trần Tích Mặc rời khỏi bên cạnh Thẩm Tư Thành, chạy đến trước mặt Diệp Phi rồi khó khăn mở miệng: “Diệp Phi, tôi sai rồi”
Gương mặt cô ta tràn đầy mong đợi: “Chúng ta giống như trước kia có được không?”
Ánh mắt Diệp Phi vô cùng lãnh đạm: “Thật xin lỗi, ở đây không có chỗ của cô”
Đột nhiên Trần Tích Mặc khóc lóc chảy nước mắt nước mũi giống như đã mất đi món đồ chơi quý báu.
Thì ra người đã bỏ lỡ sẽ không thể nào quay lại được nữa.
“Ding…”
Cũng ngay tại lúc này, điện thoại di động của Diệp Phi rung lên, anh cầm lên nghe máy.
Bên tai nhanh chóng truyền đến một giọng nói dịu dàng làm say lòng người.
“Diệp Phi, xin chào! Đã mấy ngày không gặp, chúc anh khai trương đại cát.”
“Đúng rồi, bố mẹ vợ Lâm Thu Linh của anh đang ở trong tay tôi”
“Cho anh ba ngày, mang Nam Cung Tố đến Long Đô để trao đổi người với tôi đi”
“Nếu không tôi sẽ chôn sống Lâm Thu Linh đấy…”
Thẩm Hồng Tụ.