Chương :
Mí mắt Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết không ngừng nhảy lên: “Cụ ngoại, chúng ta còn có cách nào tốt hơn không?”
“Im miệng!”
Thấy những thành viên của nhà họ Thẩm đã vô cùng hoảng loạn, rốt cuộc bà cụ ngoại cũng nổi giận, võ một cái lên giường bệnh rồi hét lớn: “Im miệng hết cho tôi”
“Các người cũng được xem như tinh anh của nhà họ Thẩm, trên thương trường đánh chiến mấy chục năm, làm sao vừa xảy ra chuyện đã loạn hết thành như vậy rồ “So với Diệp Phi, các người hoàn toàn thua xa”
“Chẳng trách bây giờ chúng ta bị cậu ta giãm đạp dưới chân, chính là nhờ có đám con cháu không chịu thua kém như các người đấy”
“Nếu như các người có chút bản lĩnh thì chúng ta sẽ như bây giờ sao?”
Bà cụ oán hận quét mắt nhìn từng người một: “Một đám phế vật, một đám vô dụng”
Thấy bà cụ ngoại nổi giận, toàn bộ căn phòng đều hoàn toàn yên tĩnh lại.
“Cụ ngoại, bây giờ đánh chửi chúng tôi cũng không có ý nghĩa gì cả, quan trọng nhất chính là phải giải quyết vấn đề mài “Đúng vậy, vượt qua cửa ải khó khăn này rồi thì mắng cũng không muộn. Bây giờ lửa đã đốt đến chân mày rồi, nói những chuyện này thì có ích gì chứ?”
“Hơn nữa, chúng tôi vô dụng nhưng vấn đề mấu chốt chính là bà đã đuổi đám người Thẩm Bích Cầm ra khỏi nhà họ Thẩm mà”
“Không sai, nếu như không phải bà và Thẩm Bảo Đông nhằm vào Thẩm Bích Cầm thì bây giờ nhà họ Thẩm đã giàu có từ lâu rồi. Hơn nữa, còn có thể trở thành gia tộc đứng đầu nữa, đâu có thê thảm như hiện tại”
“Hay là đi cầu xin Thẩm Bích Cầm đi, dựa vào bà ấy thì chúng ta có thể giàu sang mấy đời đấy”
Chỉ chốc lát sau, từng thành viên của nhà họ Thẩm đều lên tiếng thể hiện sự bất mãn với bà cụ ngoại.
Bọn họ được hưởng giàu sang phú quý nhiều năm như vậy, làm sao vừa trở tay đã biến thành trắng tay, quay về thời kỳ nghèo khổ gầy dựng sự nghiệp chứ?
Địa vị của bà cụ ngoại đã bị dao động nghiêm trọng.
Thẩm Bảo Đông căng thẳng hét lên: “Các người nói gì vậy?”
Nói gì?
Trương Tú Tuyết cũng kêu lên một tiếng: “Chúng ta có thể có được huy hoàng ngày hôm nay đều là dựa vào sự anh minh của bà cụ ngoại, các người như vậy có xứng đáng với lương tâm của mình không?”
Cúi đầu với Thẩm Bích Cầm, vậy thì cuộc sống của bà ta sẽ ngập tràn sỉ nhục.
“Im miệng”
Đối mặt với sự ồn ào của mọi người, bà cụ ngoại bình tĩnh lại rồi nói: “Tôi biết chừng mực! Người đâu, mau chuẩn bị xe để tôi đi gặp Diệp Phi”
Trước nguy cơ của gia tộc, bà cụ ngoại dẫn theo mấy chục người nhà họ Thẩm xuất hiện trước cửa tiệm trà thảo mộc Thái Bà.
Hàn Kiếm Phong cho rằng bọn họ đến gây chuyện nên vội phất tay, ngay lập tức có mười mấy con em của Vũ Minh tiến đến phòng bị.
Lúc Diệp Phi, Thẩm Bích Cầm và Diệp Vô Cửu đi ra khỏi cửa thì bà cụ ngoại đã cho người đè Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết lại.
Sau đó, bà cụ tự mình dùng quải trượng đánh gãy hai chân của bọn họ.
Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết gào thét thảm thiết như giết heo vậy.
Những oán hận ban đầu của bọn họ dành cho Thẩm Bích Cầm và Tô Tích Nhị, hiện tại đã trút lên người Thẩm Bích Cầm toàn bộ.
Kế đó, bà cụ ngoại lại tuyên cáo ngay trước mặt mọi người rằng Thẩm Bảo Đông phải lui về phía sau, Thẩm Bích Cầm lên làm chủ tập đoàn Thẩm Thị, trở thành chủ tịch mới.
Đồng thời, tập đoàn nhà họ Thẩm còn nhường ra một nửa chức vị để Diệp Phi cho nhân viên vào đảm nhiệm.
Cuối cùng, bà cụ ngoại quỳ xuống đất nói xin lỗi với Thẩm Bích Cầm.
“Bích Cầm, cụ ngoại quá hồ đồ rồi, bà xin lỗi cháu”
“Bà xin lỗi cháu, xin các người hãy chừa một con đường cho nhà họ Thẩm”
Bà cụ dứt khoát tát bản thân mấy bạt tai, đánh đến mức cả nét mặt già nua đều sưng đỏ lên.
Nước mắt Thẩm Bích Cầm rơi như mưa, muốn đỡ nhưng lại bị Diệp Phi ngăn cản lại, mặc cho bà cụ ngoại quỳ trên đất ba mươi phút.