Chương :
“Cậu và Nhược Tuyết đã ly hôn từ lâu rồi, đừng hòng giở trò lợi dụng ở đây”
Bà ta hất bàn tay đang ôm Đường Nhược Tuyết của Diệp Phi ra: “Con gái nhà người ta, không phải cậu muốn đụng là có thể đụng đâu”
Ban đầu bà ta và con trai đã chiếm đoạt chiếc Audi của Diệp Phi, kết quả bị anh báo cảnh sát đưa vào đồn.
Một chuyến đi, không chỉ khiến bà ta ngây người ở đồn cảnh sát nửa tháng mà còn mất luôn công việc đang thăng tiến, hôm nay chỉ có thể dựa vào nịnh hót Lâm Thu Linh để xin chén cơm.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Diệp Phàm làm rối loạn cuộc xem mắt của Uông Kiều Sở và Đường Nhược Tuyết khiến bà ta hoàn toàn mất đi cơ hội bám víu vào nhà họ Uông.
Vì thế, bà ta càng hận thấu xương Diệp Phi hơn.
“Thất Di, đừng làm loạn”
Đường Tam Quốc kéo Thất Di còn đang tức giận lại, sau đó nhìn về phía Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết: “Diệp Phi, Nhược Tuyết, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người phục kích hai đứa sao?”
Đường Tam Quốc quan tâm hỏi: “Hai đứa có sao không?
Người tập kích đó sao rồi?”
“Bố, bọn con không sao cả, chỉ là bị thương một chút mà thôi, không có gì đáng ngại.”
Đường Nhược Tuyết trấn an bố mình: “Người tập kích bị bắt rồi, cảnh sát đang ở phòng bệnh canh giữ, chờ anh ta tỉnh lại sẽ hỏi cung”
“Lần nay may mắn có Diệp Phi ra tay, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi”
Cô không quên dành lời khen cho Diệp Phi.
“Hừ, may mắn có Diệp Phi, quả thật người may là cậu ta mới đúng”
Lâm Thất Di cười lạnh một tiếng: “Nếu như không phải cậu †a thì chị dì cũng sẽ không bị người xấu bắt đi, đến nay không hề biết sống chết ra sao”
“Diệp Phi, tôi nói cho cậu biết, chị tôi là bị cậu làm liên lụy!
Nếu như chị ấy có chuyện gì thì nhà họ Lâm và nhà họ Đường của chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu”
“Hơn nữa, lần này cậu phải lấy tiền ra để trấn an chị tôi”
Bà ta khiển trách Diệp Phi vô cùng thông thạo, còn không quên há miệng đòi tiền.
“Hừ, làm sao có thể trách Diệp Phi được chứ? Là bọn người xấu kia phát điên mà thôi”
Đường Tam Quốc liếc mắt nhìn Lâm Thất Di: “Đúng rồi, Nam Cung Tố thế nào rồi?”
“Cô ta không sao chứ?”
Ông ta lại bổ sung một câu: “Mẹ con đang đợi trao đổi với cô ta đấy”
Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết hiện lên vẻ buồn rầu: “Cô ta…”
“Cô ta vẫn khỏe, chỉ là đang hôn mê mà thôi”
Diệp Phi lo lắng Đường Tam Quốc sẽ không chịu nổi tin sốc này nên giành mở miệng trước: “Cô ta đang điều trị trên lầu, cháu lên thăm cô ta một chút đã”
Anh nắm chặt bàn tay Đường Nhược Tuyết rồi nói: “Em về nhà với ông Đường trước đi, tôi đi thăm Nam Cung Tố đã, tối sẽ liên lạc sau nhé.”
Đường Nhược Tuyết hơi há miệng, sau đó dịu dàng lên tiếng: “Được, anh cẩn thận một chút”
Diệp Phi khẽ gật đầu, bảo Đường Nhược Tuyết nghỉ ngơi cho khỏe. Sau đó lại bảo Độc Cô Thương bảo vệ anh để anh cầm tấm thẻ ra vào nhà quỷ xem xét thật kỹ.
Khu vui chơi Kinh Hoàng.
Đây là một tấm thẻ của nhân viên ra vào ở khu trò chơi nhà quỷ, phía trên có đánh dấu công việc của chủ nhân tấm thẻ: Động Bàn Tơ.
Chẳng lẽ Lâm Thu Linh ở chỗ này sao?
Trong đầu Diệp Phi khế lướt qua một suy đoán, sau đó suy nghĩ này cứ như cỏ dại sinh trưởng vậy.
Có lẽ Hắc Y Hạng đã điều tra về lai lịch của Đường Nhược Tuyết nên cũng biết nhân viên của mười ba chỉ ở Đường Môn không ít.
Nếu như để Lâm Thu Linh ở khách sạn hoặc nhà trọ thì rất dễ bị tai mắt của Đường Môn điều tra ra được, vì thế Hắc Y Hạng nhất định sẽ lựa chọn một nơi ít an toàn nhất.
Động Bàn Tơ là một nơi tốt!