Chương :
Viên aspirin vừa uống cũng phụt ra.
Diệp Phi nhanh chóng vỗ nhẹ, cho súc miệng bằng nước sạch rồi rút kim bạc ra.
Nhờ Diệp Phi điều trị, nhịp thở của cô gái đã ổn định lại và khuôn mặt xinh xắn ấy đã không còn tím tái nữa.
“Được rồi, tạm thời không sao nữa”
Diệp Phi bắt mạch cho cô ta rồi thở ra: “Sau khi nghỉ ngơi một lát, cô có thể đi bộ.”
Điều quan trọng nhất đối với căn bệnh về tim là phải được cấp cứu kịp lúc, may mà quản gia nhà họ Chu đã nhờ anh ta kịp thời, nếu chậm vài phút nữa thì mạng sống của cô gái này sẽ khó giữ.
Anh nhìn Quản gia Chu: “Cô Uông không sao, có thể đưa về nhà rồi”
“Nhưng sau này đừng đến những nơi như thế này nữa”
“Nếu bị kích thích thì e rằng tinh thần cũng sẽ căng thẳng quá mức, dễ tái bệnh lắm”
Diệp Phi nhìn về phía cô gái, anh không hiểu cô ta nghĩ gì, biết tim mình không tốt còn chơi liều đến nơi này.
Thấy cô Uông vẫn ổn mọi người hò reo không ngớt.
Những cô y tá xinh đẹp muốn xem Diệp Phi trở thành trò cười thì cúi đầu xấu hổ.
Triệu Dũng Hoa tối sầm mặt, đúng là gậy ông đập lưng ông, ngược lại đã khiến Diệp Phi nổi bật hơn, cảm thấy không bực tức vô cùng.
“Hiểu rồi, hiểu rồi”
Quản gia Chu lại gật đầu lia lịa sau khi nghe lời khuyên của Diệp Phi, nào còn vẻ hung dữ như hồi nãy nữa, lau mồ hôi và vẫn còn chút hoảng sợ.
“Bác sĩ, tôi tên là Uông Thanh Vũ, anh có thể cho tôi biết tên được không?”
Diệp Phi đang định đứng dậy rời đi, cô gái có khuôn mặt trái xoan đã nắm tay Diệp Phi, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn báo đáp ơn cứu mạng của anh”
Khi nãy Uông Thanh Vũ đau đến không nói nổi nhưng vẫn tỉnh táo cho nên biết Diệp Phi có mâu thuẫn với Triệu Dũng Hoa.
Cô ta thật lòng biết ơn.
Bàn tay mảnh mai, ấm áp và mịn màng kết hợp với vẻ dịu dàng như gió xuân của cô làm Diệp Phi khế run lên.
So với Uông Kiều Sở vênh váo hung hăng thì Uông Thanh Vũ dịu dàng hơn rất nhiều.
Quản gia Chu cũng lên tiếng: “Đúng vậy, cậu là một bác sĩ vừa giỏi vừa có y đức”
“Không giống như một số người chỉ biết trục lợi”
Ông ta rất nhiệt tình nói: “Xin cậu để lại thông tin liên hệ, chúng tôi sẽ trả ơn”
Triệu Dũng Hoa nhìn thấy cảnh này thì tái mét mặt mày, phẫn hận nhìn Diệp Phi rồi xấu hổ bỏ đi cùng vài y tá.
“Không cần, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, tôi còn chuyện phải làm nên đi trước đây”
Diệp Phi vẫy tay rồi lách ra khỏi đám đông.
Nếu như bọn họ biết mình là ai, sợ rằng không trả ơn mà sẽ báo thù mình mất.
“Bác sĩ, bác sĩ…” Uông Thanh Vũ bỗng hét lên một tiếng, vẫn cố gắng đứng dậy đuổi theo Diệp Phi, nhưng đi được vài bước đã phải dừng lại và ho khan.
“Cô chủ người vừa khỏi bệnh, đừng vận động mạnh”
Quản gia Chu vội vàng đỡ lấy Uông Thanh Vũ và khuyên nhủ: “Đừng lo, tôi sẽ tìm hiểu cậu ấy là ai”
“Được rồi, ông phải tìm ra anh ta cho tôi: Uông Thanh Vũ nhìn về hướng Diệp Phi rời đi và nói: “Dạo gần đây ngày càng ít người không muốn tạo quan hệ với năm gia tộc lớn..” Diệp Phi khiến cô ta thấy hứng thú.
Diệp Phi không biết Uông Thanh Vũ suy nghĩ cái gì, anh chỉ cầm bản đồ chạy về trước, muốn đi đến Động Bàn Tơ để tìm hiểu.
Không nhìn thấy được nữa, trời sắp tối rồi.
Mười phút sau, Diệp Phi xuất hiện trước cửa Động Bàn Tơ.
Động Bàn Tơ năm giữa một ngọn đồi nhỏ, bước hết hai mươi bậc thang rồi đi qua một sảnh lớn để đến lối vào.
Nhưng Diệp Phi đã rất ngạc nhiên khi biết dự án này đang sửa chữa, không chỉ có biển báo trước cửa mà cả lối đi cũng bị đóng lại.