Chương :
Trong lòng Diệp Phi hiểu rõ, xảy ra vụ nổ lớn như vậy thì cảnh sát sẽ tìm đến rất nhanh, anh không cần thiết phải chạy ra để chịu nguy hiểm.
Nhưng những tính toán của Diệp Phi vẫn chưa thành sự thật thì lại có một viên đạn nữa bay qua.
Diệp Phi giật mí mắt, bản năng cho anh biết sắp có nguy hiểm, anh chui ra như một phản ứng có điều kiện.
“Bùm…” Tấm đá bị bản trúng lập tức bị chấn động, tiếp theo đó là tiếng loạt xoạt vang lên rồi bùng lên một ngọn lửa lớn.
Rất giống với thuốc nổ của Hồng Liên Nộ Tiễn.
Mặc dù Diệp Phi chạy nhanh nhưng anh vẫn bị bỏng vài chỗ, đau đến không chịu nỗi.
Anh không thể lo đến những đau đớn này mà chỉ nhảy tưng tưng lên mấy cái như thỏ rồi núp xuống dưới cầu thang.
Tốc độ và sự linh hoạt đó rõ ràng là không thua kém gì “anh trai nhanh nhảu” đánh không chết.
Chưa đến nửa phút sau, rất nhiều cảnh sát tuần tra đã ập đến… Các tay súng bắn tỉa cũng dừng bắn lại.
Nhưng Diệp Phi không chạy ra ngay mà vẫn nấp im ở chỗ cũ, không lộ diện.
Cảnh sát nhanh chóng bao vây lấy chỗ đó.
Từ phía xa, Thẩm Hồng Tụ đứng trên điểm chỉ huy, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh hiện trường, đang bình tĩnh quan sát mọi thứ.
Cô ta nhẫn nại hơn các tay súng bắn tỉa khác rất nhiều.
Sau khi đoàn cảnh sát xuất hiện thì cô ta vẫn không hề rời khỏi mà đợi Diệp Phi lộ diện.
Nhưng Diệp Phi vẫn không động đậy, dường như anh biết được nguy hiểm vẫn chưa được giải quyết hết nên vẫn cứ núp phía sau tảng đá, anh còn báo cho cảnh sát biết vị trí đại khái của các tay súng bắn tỉa.
Thẩm Hồng Tụ nhìn thời gian rồi lại thấy cảnh sát đang đi về phía vị trí chỉ huy của mình theo sự chỉ điểm của Diệp Phi thì cô ta biết mình nhất định phải rời khỏi đó.
Cô ta rút súng lại rồi nói qua thiết bị liên lạc: “Nhiệm vụ đã thất bại”
Giọng điệu cô ta lạnh lùng, không chút cảm xúc.
“Thẩm Hồng Tụ, cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trong chuyện này”
Một giọng nói như vịt đặc truyền đến qua thiết bị liên lạc: “Rõ ràng cô có thể cho nổ chết Diệp Phi ngay lập tức, tại sao cô lại do dự mất một giây để anh ta thoát thân?”
Thẩm Hồng Tụ miệng mồm luống cuống: “Anh ta phát hiện ra vấn đề quá nhanh, tôi nhất thời không phản ứng kịp”
“Câm mồm!”
Giọng vịt đặc đó rất tức giận: “Tôi luôn quan sát toàn cảnh, cô xem tôi như một thằng ngu sao?”
“Lúc Diệp Phi mở cửa cô đã không châm ngòi, tôi có thể cho là cô không kịp phản ứng”
“Khi anh ta ngã xuống, cô vẫn không có phản ứng gì, cô là sát thủ được huấn luyện kĩ càng, sao có thể do dự hai lần liên tiếp chứ?”
“Chính một giây đó đã để cho Diệp Phi lăn đến được chỗ an toàn. Nếu không phải cô sơ hở thì dù cho không nổ chết anh ta ở đó thì bây giờ anh ta cũng đã bị chôn sống rồi”
“Thẩm Hồng Tụ, cô nhất định phải chịu hoàn toàn trách nhiệm”
Từng câu, từng chữ người đó nói ra đều bộc lộ sự bất mãn với Thẩm Hồng Tụ.
Thẩm Hồng Tụ im lặng rồi rặn ra một câu: “Là do tôi làm việc bất lực, tôi bằng lòng chịu trừng phạt”
“Bây giờ tôi ra lệnh cho cô, giao Lâm Thu Linh lại cho tôi”
Tên giọng vịt đực đó bắt đầu thở dốc: “Chuyện của Diệp Phi không cần cô phải theo nữa, tôi sẽ đích thân giết anh ta”
“Rõ, tôi sẽ gửi địa chỉ nơi giấu bà ta cho anh”
Thẩm Hồng Tụ hạ giọng nói: “Tôi có thể gặp Nam Cung Tố không?
Ban đầu đối phương im lặng, sau đó thì “ỪÈm” một tiếng: “Đương nhiên có thể, cô qua đó đi, ở lầu ba trên tháp đèn phía sau lưng hơn một trăm mét.”
Giọng của tên giọng vịt đực trở nên dịu dàng: “Cô sẽ nhìn thấy Nam Cung Tố ở đó”
“Sau khi cô ta được chúng tôi cứu thì cứ bám riết lấy đòi đến xem đánh nhau, nhưng tiếc là cô đã thất bại…”
“Sau khi thăm cô ta xong thì cô hay chủ động về tổng bộ và ở đó đi”
“Tôi sẽ báo cáo lại chính xác tình hình hôm nay với đại nhân Hợi Trư. “