Chương :
Đường Nhược Tuyết nói thẳng: “Thất Di nói anh quen biết người của Hắc Y Hạng nên anh có thể giúp tôi cứu mẹ tôi ra?”
“Tôi có một người bạn có chút qua lại với Hắc Y Hạng”
Uông Kiều Sở nở nụ cười điềm đạm: “Nếu như dì Lâm thật sự ở trong tay bọn họ thì tôi nói bọn họ nể mặt tôi thả người cũng không thành vấn đề”
“Dù sao mục tiêu của bọn họ cũng không phải là dì Lâm”
Anh ta nhìn Đường Nhược Tuyết với ánh mắt nóng bỏng: “Nhược Tuyết, cô không cần phải gấp, tôi đã hành động rồi nên chúng ta cứ yên tâm ăn bữa cơm này đi.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì thức ăn cũng được bưng lên.
Uông Kiều Sở gắp một ít trứng cá muối: “Này, nếm thử đi, xem có đủ tươi không?”
“Anh Uông, trứng cá muối thật sự không thích hợp với tôi đâu”
Đường Nhược Tuyết nheo mắt: “Hơn nữa giờ tôi đang lo cho mẹ tôi nên dù là thịt thiên nga tôi cũng không nếm ra được vị gì”
“Dù sao cũng phải ăn một chút”
Vẻ mặt Uông Kiều Sở dịu dàng và quan tâm không nói nên lời: “Cô đói bụng thì tôi sẽ đau lòng đấy”
“Nào, mở miệng ra”
Anh ta múc một muỗng trứng cá muối đưa đến trước mặt Đường Nhược Tuyết.
“Choang…” Đường Nhược Tuyết còn chưa lên tiếng đáp lại thì đã có một cái tay vươn ra đánh rớt chiếc muỗng.
Tiếng choang vang lên kèm theo cái thìa bay ra ngoài, trứng cá muối cũng văng tứ tung đầy đất.
Mấy người phục vụ hoảng sợ hết hồn.
Uông Kiều Sở cũng sững sờ.
Đường Nhược Tuyết vô thức ngẩng đầu, lúc cô thấy khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Phi thì giật mình: “Diệp Phi, sao anh lại tới đây?”
“Đương nhiên là em không muốn anh tới đây rồi.”
Diệp Phi mở miệng gắn từng câu từng chữ: “Nhưng nếu anh không tới nơi này thì sao có thể nhìn thấy em và Uông Kiều Sở thân mật được chứ?”
Đường Nhược Tuyết lập tức giải thích: “Không phải là đi hẹn hò, em…”
“Diệp Phi”
Uông Kiều Sở không đợi Đường Nhược Tuyết nói hết lời thì đột nhiên vỗ bàn quát lên: “Ai cho anh dám quấy rầy tôi và Nhược Tuyết ăn cơm?”
“Tên vô dụng như anh cho rằng bản thân có thể gáy to với tôi?”
“Ở Trung Hải chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nhờ bà Triệu che chở nên anh mới có một con đường sống”
Ánh mắt anh ta trở nên sắc bén: “Bây giờ anh dám chủ động chọc vào tôi, có tin tôi bắn anh một phát thì dù có là bà Triệu cũng sẽ không dám nói tôi nửa chữ không?”
Không ít thực khách và phục vụ ngạc nhiên nhìn sang vì nghe Diệp Phi không biết sống chết trêu chọc cậu Uông.
Mấy vệ sĩ Thẩm Thị cầm súng nhìn chằm chằm Diệp Phi.
“Uông Kiều Sở, tôi biết anh giàu có quyền thế, nhưng tôi cũng nói cho anh biết, tôi có thể giãm anh ở Trung Hải thì ở Long Đô tôi cũng không sợ anh”
Diệp Phi không quan tâm lời uy hiếp hung ác của Uông Kiều Sở mà lạnh lùng nhìn Đường Nhược Tuyết: “Anh làm thế nào cũng không nghĩ tới em sẽ lui tới với Uông Kiều Sở”
“Em quên hết tất cả những gì anh ta đã làm ở Trung Hải rồi sao?”
Anh không nhịn được bắt lấy cổ tay Đường Nhược Tuyết hô lên một tiếng: “Em làm thế là cõng rắn căn gà nhà!”
“Im miệng!”
Đường Nhược Tuyết ra sức đẩy Diệp Phi ra quát lên: “Em muốn làm chuyện gì cũng không cần anh lo”
“Cũng tương tự, em muốn làm chuyện gì anh cũng sẽ không quan tâm”
“Bởi vì chúng ta đã sớm ly hôn nên chẳng ai có tư cách đi can thiệp vào cuộc sống của người còn lại”
Đường Nhược Tuyết thấy Tống Hồng Nhan đang đứng ở cửa chờ Diệp Phi nên thần kinh cô cũng bị kích động, nâng cao giọng: “Anh cút ra ngoài cho em”