Chương :
Cô ta vừa tiếp đất, tay trái lóe lên một cái, một cây kiếm ngắn chặt đứt cành cây, còn đâm về phía cổ Diệp Phi.
Động tác bén nhọn, nhưng sức lực yếu.
Ngoan cố chống cự.
“Âm…” Diệp Phi nhấc chân đá bay cô ta ra ngoài.
Thẩm Hồng Tụ kêu to một tiếng, bay ra như diều đứt dây, đập vào tường ầm một tiếng rồi rơi xuống đất.
Nhưng cô ta cũng rất ngoan cường, vừa ngã xuống đất xong cô ta lập tức quỳ một chân xuống, tập trung sức lực xông về phía Diệp Phi lần hai.
Nhưng lần này, lực công kích của cô ta không chỉ yếu ớt không gì sánh được mà bước chân cũng không chắc chắn, ngã xuống rồi không dậy được nữa.
Sau đó, cô ta nghiêng đầu một cái rồi ngất đi…
Diệp Phi bước tới kiểm tra thử, sau khi xác định Thẩm Hồng Tụ đã hôn mê thì mới quăng cô ta vào cốp xe, sau đó chở về biệt thự của Tống Hồng Nhan.
Tống Hồng Nhan biết Diệp Phi vẫn còn lo lắng cho sự an toàn của Lâm Thu Linh, nếu không sẽ không đưa Thẩm Hồng Tụ đi, nhưng cô ấy cũng không nói gì thêm.
Có một số chuyện, Diệp Phi đã cố chấp không chịu thông suốt thì dù cô ấy có khuyên nhủ thêm nữa cũng không có tác dụng gì. Trong mắt Diệp Phi, hành động thừa thãi của cô ấy chẳng khác nào tự tìm lấy khổ mà thôi.
Về đến biệt thự của Tống Hồng Nhan, Diệp Phi ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn cảnh vật xung quanh đã lập tức đưa Thẩm Hồng Tụ đi chữa trị.
Anh vừa châm cứu vừa sửng sốt không thôi, không ngờ tới người phụ nữ này lại bị thương nặng như vậy.
Mũi tên kia gần như đã xuyên qua lưng cô ta, chất độc cũng đang lan dần đến tim, vết thương thế này rõ ràng là do cao thủ ra tay.
Mà chuyện đáng ngạc nhiên hơn chính là dưới tình trạng †ồi tệ như vậy, Thẩm Hồng Tụ lại có thể sống sót mà trở về.
Diệp Phi không thể không nể phục ý chí mạnh mẽ của cô ta.
Hai giờ sau, cuối cùng Diệp Phi cũng kéo được Thẩm Hồng Tụ từ quỷ môn quan trở về. Sau đó sắc cho cô ta một bát thuốc đông y, đỡ cô ta dậy từ từ đút thuốc.
“Ưm…” Lúc uống gần xong bát thuốc đông y, gương mặt Thẩm Hồng Tụ dần trở nên đỏ bừng, khó khăn mở mắt ra.
Nhìn thấy Diệp Phi thì vô cùng sửng sốt, theo bản năng muốn đề phòng nhưng toàn thân đều đau nhức, không hề có một chút sức lực nào.
“Đừng nhúc nhích”“
Diệp Phi đút muỗng thuốc cuối cùng vào miệng cô ta rồi nói: “Đừng nói tôi đang dùng ngân châm châm cứu vào các huyệt vị của cô, cho dù tôi không làm gì đi nữa thì với tình hình vết thương của cô như hiện tại, cô còn không đủ sức để giết gà nữa”
Anh nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng tốn công vô ích nữa, đừng để tôi phải phí sức chỉ để cứu cô”
Thẩm Hồng Tụ ho khan một tiếng: “Anh đã cứu tôi sao?”
Diệp Phi thản nhiên lên tiếng: “Nếu như tôi không cứu cô thì cô đã trúng độc mà chết từ lâu rồi!” Thẩm Hồng Tụ nhìn chằm chằm Diệp Phi rồi nói: “Chúng ta là kẻ địch, anh cứu tôi, không sợ tôi thừa cơ hội nào đó sẽ giết anh sao?”
“Đừng quên, tôi mới là người muốn giết anh, anh mà không chết thì tôi sẽ không ngừng tay. Hơn nữa, tôi là người đã bắt cóc Lâm Thu Linh, sắp đặt kế hoạch bắn chết anh, suýt nữa là đã thành công rồi”
Cô ta không khỏi nhắc nhở anh một câu: “Diệp Phi, chuyện anh đang làm chính là nuôi ong tay áo đấy”
“Có năm lý do”
Diệp Phi đặt bát sứ lên bàn: “Thứ nhất, cô không giết được tôi. Trước kia cô ở trong tối, tôi ở ngoài sáng, cô còn không đủ năng lực để giết được tôi thì bây giờ lại càng không thể”
“Thứ hai, vẫn chưa tìm thấy tung tích của trong Lâm Thu Linh, tôi vẫn cần moi thông tin từ trong miệng của cô.”
“Thứ ba, tôi là một người bác sĩ, đối mặt với một bệnh nhân sắp chết như cô, tôi lúc nào cũng sẽ cứu chữa tận tình”