Chương :
“Việc mọi người sợ nước như lúc nãy đã đủ chứng minh đây không phải là bệnh ngoài da”
“Vết loét trên người của bà đã đến giai đoạn giữa, nếu không chữa trị kịp thời sẽ sớm lở loét hết thân thể, rất khó chữa khỏi”
“Đừng đánh cược mạng sống của mình vì tiền nữa”
Diệp Phi kêu Uông Thanh Vũ gọi cảnh sát và bệnh viện.
Những người phụ nữ mặc quần áo Trung Quốc muốn nói điều gì đó nhưng họ run rẩy đến mức không nói được, giống như một con chó đang sợ hãi.
“Cô Uông, bệnh của bọn họ không liên quan gì đến rượu thuốc của cô, có thể là đối thủ của cô đã thuê họ đến phá rối: “Để bôi nhọ danh dự công ty cô hết mức có thể, kẻ chủ mưu đã đưa vào cơ thể họ một loại virus tương tự như bệnh dại, sau khi hết thời gian ủ bệnh, họ sẽ phát điên hoặc chết.”
“Như vậy uy tín của công ty rượu Thanh Vũ sẽ bị tổn thất hoàn toàn.”
Diệp Phi liếc nhìn bọn họ: “Đương nhiên, kẻ chủ mưu cũng gạt bọn họ, nói đó chỉ là bệnh ngoài da thông thường”
“Nếu không người bình thường có ai chấp nhận chuyện nguy hiểm như này”
Anh nói thêm: “Hãy suy nghĩ thử xem ai căm thù cô đến mức này”
Diệp Phi vẫn còn giấu một việc, đó là loại virus này không thể do người thường tạo ra, e rằng đó là sản phẩm của một thế lực rất mạnh nào đó.
Sao họ có thể tàn nhãn với một công ty rượu nhỏ nhoi trong khi họ là một thế lực rất mạnh chứ?
Diệp Phi nghi ngờ rằng bí mật gì đó nhưng lại không có bằng chứng nên anh cũng không tiện suy đoán lung tung.
“Tôi sẽ điều tra kỹ càng”
Uông Thanh Vũ tha thiết nhìn Diệp Phi… Ba mươi phút sau cảnh sát và bác sĩ mang theo rất nhiều thiết bị đến để giải quyết theo sự hướng dẫn của Uông Thanh Vũ.
Họ điều trị và kiểm tra cho những người phụ nữ mặc trang phục Trung Quốc và những người khác ngay tại chỗ.
Tốc độ của bác sĩ cực kỳ nhanh chóng, chưa đầy một giờ đã có kết quả khám bệnh của một vài người như một cô gái mặc y phục Trung Quốc.
Vết loét trên cơ thể họ thực sự không phải là bệnh ngoài da, mà là một bệnh nhiễm trùng rhabdovirus tương tự như bệnh dại thông thường.
Khả năng gây chết người của chủng virus này không bằng bệnh dại, nhưng phạm vi lây nhiễm rộng hơn và cũng gây hại cho cơ thể người.
Bác sĩ cho rằng họ sẽ phải nhờ kim tiêm để duy trì sự sống suốt quãng đời còn lại.
“Không thể nào, đây không phải sự thật”
Người phụ nữ mặc trang phục Trung Quốc trông vô cùng sợ hãi, giật lấy giấy kiểm tra của bác sĩ và đọc thật kĩ.
Thông số bạch cầu, nước bọt và dịch tủy não đều không bình thường.
Mặt bà ta thẫn thờ.
“Không tin thì đi bệnh viện kiểm tra, thân thể của mình ra sao thì mình phải hiểu rõ nhất chứ”
Diệp Phi bước tới và nhìn bà: “Giờ thì dùng tiền đổi mạng đi, đúng rồi, từ giờ về sau không được đụng đến nước”
“Cậu bác sĩ, cậu là thiên tài có thể biết được bệnh nhanh như vậy thì chắc chắn có thể chữa được”
Nghe nói cả đời không được đụng nước, người phụ nữ mặc đồ Trung Quốc vô cùng suy sụp: “Tôi sai rồi, cầu xin các người cứu tôi, nhà tôi còn con thơ mẹ già, tôi không muốn sống như một con chó.”
“Xin hãy giúp tôi với… Người phụ nữ mặc váy quỳ trước mặt Diệp Phi van xin: “Tôi bị tiền làm mờ mắt nên mới nghe lời những người của Công ty rượu Thiên Đường đến đây làm loạn…” Những người khác cũng quỳ xuống cầu xin Diệp Phi giúp đỡ.
“Công ty rượu Thiên Đường?”
Uông Thanh Vũ nghiến răng: “Thiên Đường?”
Diệp Phi sắc mặt hơi thay đổi.
Một tiếng sau, công ty của Uông Thanh Vũ đã khôi phục lại bình loạn.
Không chỉ có đám người Hoa Y bị đưa đến bệnh viện cô lập mà văn phòng cao ốc cũng phải thu dọn lại một lượt.
Diệp Phi còn chế biến một nồi thuốc nước cho mọi người uống, tránh để đám người Hoa Y lây nhiễm.
“Diệp Phi, cảm ơn anh”