Chương :
Nghe thư ký báo cáo, Uông Thanh Vũ giật mình một cái, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Cô ta ngơ ngác như người mất hồn đi ra ngoài, Diệp Phi lo rằng cô ta sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng đi theo.
Chui vào Porsche, Uông Thanh Vũ luống cuống tay chân, mãi nửa phút sau cũng không nổ máy xe.
Diệp Phi không nhìn được nữa, đẩy cô ta sang ghế phụ, còn mình thì ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe.
Sau khi hỏi địa chỉ rõ ràng, chiếc xe gầm lên một tiếng rồi lao ra ngoài và đi thẳng đến Viện điều dưỡng Đông Sơn cách đó mười lăm cây số.
Dọc theo đường đi, Uông Thanh Vũ đã mất đi sự nhanh nhẹn và tươi cười, chỉ gắt gao nắm chặt dây an toàn, cứng ngắc nhìn chằm chằm về phía trước.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, “cậu Diệp” kia rất quan trọng đối với cô ta.
“Đừng lo lắng, anh ta sẽ không sao đâu.”
Diệp Phi vừa đạp ga vừa an ủi Uông Thanh Vũ: “Chỉ cần anh ta còn hơi thở, tôi nhất định sẽ cứu anh ta trở về”
Nghe thấy Diệp Phi nói lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Uông Thanh Vũ càng thêm đỏ bừng, cô ta nhìn Diệp Phi bằng vẻ cảm kích không thôi: “Diệp Phi, cảm ơn anh”
Diệp Phi ngập ngừng nói: “Tôi có thể thấy anh ta rất quan trọng đối với cô, anh ta là ai vậy?”
Uông Thanh Vũ rất tin tưởng Diệp Phi nên khi nghe thấy anh tò mò, cô ta không ngần ngại kể lại.
Cậu Diệp kia tên là Diệp Trấn Đông, là thành viên cốt cán của Diệp Đường và đã từng là một trong những cao thủ đếm trên đầu ngón tay của Diệp Đường, đã có rất nhiều đóng góp cho Diệp Đường.
Hơn hai mươi năm trước, ông ta đã nghĩ cách giải cứu cô gái trẻ Uông Thanh Vũ bị bắt cóc, một người một kiếm giải cứu cô ta khỏi những kẻ mang theo vũ trang trở về.
Hơn hai mươi năm trước, ông ta hộ tống bà Diệp về nước thăm họ hàng thì bị kẻ thù hùng mạnh tấn công, ông ta đã che chắn cho bà Diệp khỏi đao và mũi tên, còn bị trúng kịch độc.
Cuối cùng, mặc dù ông ta sống tiếp được nhưng hai chân lại không thể đứng lên được nữa, gân mạch ở hai tay cũng bị thương nghiêm trọng, chỉ có thể vượt qua tuổi già ở trên xe lăn.
Vì an toàn của ông ta, Diệp Đường đã đưa ông ta về an dưỡng ở Long Đô.
Mà một thời gian dưỡng bệnh này chính là hai mươi năm.
Hai mươi năm này, không chỉ khiến tinh thần của Diệp Trấn Đông dần dần sa sút, cũng khiến cho ông ta nghiện rượu như mạng sống, mặc dù có rất nhiều khách đến thăm nhưng trái tim của ông ta gần như đã chết đi.
Không còn đứng dậy được nữa, không còn cầm được kiếm nữa, đối với Diệp Trấn Đông như sống không bằng chết, may mà bao năm qua có Uông Thanh Vũ động viên, nếu không thì chỉ sợ ông ta đã tự sát lâu rồi.
Nhìn thấy ông ta mất giá trị trước Diệp Đường, những kẻ thù cũ của Diệp Trấn Đông cũng dần dần trở nên phách lối, hô hào đòi giết ông ta, nợ máu trả bằng máu.
Vì vậy, trong những năm gần đây, có rất nhiều thế lực đã lẻn vào Long Đô, muốn lấy đầu của ông ta làm vật Suy cho cùng, Diệp Trấn Đông có vô dụng thế nào thì cũng là huyết mạch của Diệp Đường, là một trong tứ đại cao thủ của Diệp Đường năm xưa, giết chết ông ta mới có ý nghĩa lớn.
Năm nay, đây là lần thứ tư tấn công.
Uông Thanh Vũ cười khổ một tiếng: “Trước kia chú Diệp giết địch quá nhiều nên có không ít kẻ thù, vì vậy cho dù đã hai mươi năm trôi qua thì bọn họ vẫn nhớ tên của chú ấy”
“Những người kia đều hi vọng sẽ… xử lý được chú Diệp trước khi chú ấy chết già hoặc là tự sát.”
“Nửa tiếng trước, chú Diệp phơi nắng, vệ sĩ quay người cầm bộ quần áo thì đã có người phóng lén một mũi tên bắn chú ấy bị thương”
Cô ta nhìn về phía trước lẩm bẩm không thôi: “Chú Diệp, nhất định chú phải sống tốt, cháu vẫn đang chờ chú làm nhân chứng cho cháu đấy”
Diệp Phi khế mím môi, không ngờ lại gặp phải người của Diệp Đường.
Nhưng nghe những gì Uông Thanh Vũ nói, Diệp Trấn Đông này giống như Mặc Thiên Hùng, đều là cao thủ lớn.
Trong lúc nói chuyện, xe nhanh chóng đến viện điều dưỡng Đông Sơn.
Viện điều dưỡng này không liên quan gì đến chính phủ, nó là của tư nhân đầu tư, vì vậy hầu hết những người sống trong đó là những người giàu có, dịch vụ rất tốt nhưng an ninh không tốt như viện điều dưỡng chính thức.