Chương :
Sau khi trở về phòng, Diệp Trấn Đông khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lại tỏa sáng lần nữa. Ông ta nhìn đăm đăm vào Hoa Thanh Phong đang rót nước: “Diệp Phi… thật sự là đứa bé kia…
Tôi có thể cảm nhận được trên người nó có một loại hương vị giống hệt hai mươi năm trước”
Diệp Trấn Đông khàn giọng nói: “Sao ông không để tôi nhìn kỹ nó chứ?” Sai lầm hơn hai mươi năm trước nay có cơ hội để đền bù, sao Diệp Trấn Đông có thể không kích động được?
Sau đó, ông ta lại cẩn trọng, tựa như lo rằng mình nhìn lầm: “Ông Hoa này, cậu ấy thật sự là đứa bé kia ư?
“Chín phần là vậy rồi” Hoa Thanh Phong đưa ly nước ấm cho Diệp Trấn Đông: “Sau lưng cậu ấy có vết bớt hình hoa mai, giống y như đúc vết bớt mà tôi nhìn thấy khi cứu chữa cho đứa bé ấy lúc mới sinh vậy. Hơn nữa sau đầu Diệp Phi cũng có phần xương chẩm nhô ra”
Hai mắt Hoa Thanh Phong tỏa sáng: “Hơn nữa tuổi cũng giống nhau, xác suất cao Diệp Phi chính là đứa bé ấy”
“Vết bớt hình hoa mai, xương chẩm nhô ra, kết hợp với hương vị kia nữa, đứa bé đó chính là cậu ấy, tuyệt đối là cậu ấy”
Diệp Trấn Đông ngày càng kích động: “Ông Hoa này, người có hai điểm đặc thù trên cơ thể, lại thêm hương vị này nữa thì hoàn toàn có thể liên quan về mặt di truyền, mau sớm để cậu ấy nhận tổ quy tông đi”
“Chúng ta đã khổ sở hơn hai mươi năm, bà Diệp cũng khổ ở hơn hai mươi năm, đây là thời điểm để cả nhà họ đoàn tụ đấy” Ông ta giãy giụa vịn bánh xe: “Tôi muốn nhìn Diệp Phi thật kỹ, để xem có nét nào giống bà chủ không”
“Cậu muốn Diệp Phi chết à?” Hoa Thanh Phong bình thản nói: “Bây giờ cậu có thể bảo vệ tốt cho thằng bé không?”
Động tác của Diệp Trấn Đông khựng lại.
“Hơn hai mươi năm, khoảng thời gian này không chỉ có thể chôn vùi đau khổ, mà còn có thể vùi lấp tưởng niệm và cả cảm tình nữa” Hoa Thanh Phong nói trúng tim đen: “Ngoại trừ bà Diệp và mấy người các cậu thì cậu cảm thấy có bao nhiêu người ở Diệp Đường sẽ có cảm tình với Diệp Phi?”
“Khoan hãy nói đến mấy người ở Diệp Đường suốt hai mươi năm cảm thấy xa lạ với Diệp Phi, e rằng ngay cả những thế hệ con cháu trong nhà họ Diệp cũng sẽ đối xử lạnh nhạt với cậu ấy”
Diệp Phi mất tích nhiều năm đột nhiên xuất hiện, lại không có thành tựu hay thành tích gì nên chắc chắn sẽ không được mọi người chào đón, chỉ có nước rước lấy mâu thuẫn mà thôi”
Hoa Thanh Phong thở dài một hơi: “Thế hệ con cháu nhà họ Diệp sẽ bài xích cậu ấy, ít nhất ông cụ nhà họ Diệp sẽ không thích đứa cháu trai có xương chẩm phản nghịch đặc thù như thế này đâu”
“Cậu thử nghĩ mà xem, cậu đã từng là cao thủ đứng thứ hai ở Diệp Đường, về sau lại biến thành tàn phế hơn hai mươi năm, bọn họ còn bao nhiêu tình cảm với cậu cơ chứ?”
Ông ta nhắc nhở một câu: “Ngoại trừ hằng năm bà Diệp hỏi thăm cậu ra thì cũng chỉ có Mặc Thiên Hùng đến thôi.
Khoảng trống hai mươi năm… chắc chắn sẽ xa lạ…”
Diệp Trấn Đông ho khan một tiếng: “Nhưng tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, dù sao cậu ấy cũng là huyết mạch của nhà họ Diệp và sẽ kế thừa Diệp Đường mà”
Mặc dù là một cỗ máy giết người nhưng điều đó không có nghĩa rằng Diệp Trấn Đông không hiểu thế sự và nhân tình ấm lạnh, ông ta đã sớm nếm trải hết cả rồi, cũng hiểu rõ ý của Hoa Thanh Phong. Chỉ là trong lòng ông ta vẫn mong rằng Diệp Phi có thể trở về.
“Đương nhiên cảm tình có thể bồi dưỡng, chỉ là chưa chắc chúng ta sẽ có thời gian” Hoa Thanh Phong đến bên cửa sổ nhìn về phương xa: “Dĩ nhiên, điểm mấu chốt là nơi nào có người thì nơi đó có sông hồ. Hiện nay Diệp Đường đang tiến vào giai đoạn quá độ, nhìn bê ngoài có vẻ sóng yên gió lặng nhưng thật ra bên trong đã dâng lên sóng ngâm mãnh liệt rồi.”
“May nhà gia chủ nhà họ Diệp trí tuệ hơn người, thủ đoạn lão luyện, chỉ dùng một chiêu nhỏ đã giải quyết được vấn đề, khiến quyền lực bên trong chậm rãi tiến vào giai đoạn quá độ.
Nếu không thì e rằng Diệp Đường đã sớm phát sinh biến hóa lớn rồi”
“Lúc này Diệp Phi mà xuất hiện thì cậu ấy sẽ tựa như một quả bom, không chỉ đánh vỡ thế cân bằng ở Diệp Đường, mà còn bị những người có bụng dạ âm hiểm lợi dụng”
Ông ta mường tượng ra viễn cảnh ấy: “Đến lúc đó, loạn trong giặc ngoài, Diệp Đường nội chiến, Diệp Phi sẽ trở thành tội nhân”
Nghe Hoa Thanh Phong phân tích như vậy, tâm trạng kích động của Diệp Trấn Đông chậm rãi hạ nhiệt, ông ta khôi phục sự bình tĩnh, hồi lâu ông ta mới cất lời: “Vậy lúc nào mới có thể để Diệp Phi trở về”