Chương :
Khi thấy tài nghệ của Diệp Phi, không chỉ có mấy chục bệnh nhân đều trợn mắt há hốc mồm mà ngay cả Trác Phong Nhã và đám bác sĩ, trợ lý kia cũng không thể tin được.
Bốc thuốc bằng tay mà có thể chính xác, chuẩn chỉ đến mức này, đừng nói là bọn họ, ngay cả Hoa Thanh Phong e là cũng khó có thể làm được.
Diệp Phi nhìn Trác Phong Nhã và những người kia: “Bây giờ, còn ai nói tôi xem mạng người như cỏ rác nữa không?”
“Thằng nhóc kia, cậu ăn nói kiểu gì đấy?”
Sắc mặt Trác Phong Nhã rất khó coi, nhưng bà ta vẫn nghiêm mặt mắng mỏ: “Tôi nói cho cậu biết, y học rất coi trọng sự chặt chế và cẩn thận, cậu tay không bốc thuốc dù lợi hại đến đâu cũng không thể chính xác được bằng cân điện tử.
Chỉ cần cậu mắc sai lầm một lần thôi cũng đã có thể lấy đi một mạng người rồi”
“Thanh Phong Đường chúng tôi rất cần cái gọi là không một chút sai sót, nhầm lẫn chứ không phải là những thứ hoa mỹ phù phiếm như này”
Mặc dù bà ta đang tỏ ra mạnh mẽ quyền thế, nhưng mọi người đều biết bà ta đang cưỡng từ đoạt lý.
Diệp Phi thản nhiên cười rồi gói lại thuốc cho bệnh nhân.
“Loại thái độ tự cho mình là đúng của cậu không phù hợp với Thanh Phong Đường đâu.”
Thấy ánh mắt bỡn cợt của Diệp Phi, Trác Phong Nhã vô cùng tức giận, hét lên: “Tôi tuyên bố, cậu bị sa thải, cậu cầm nửa ngày lương rồi cút ra khỏi Thanh Phong Đường đi”
Hoa Yên Vũ không nhịn được cười, lên tiếng: “Bác sĩ Trác, bà không sa thải anh ấy được đâu”
“Tại sao tôi không thể sa thải anh ta?”
Trác Phong Nhã trầm mặt xuống, đáp: “Đừng nói là một trợ lý nhỏ nhoi, một cuộc điện thoại của tôi với ông Hoa cũng có thể sa thải được Hoa Yên Vũ cô rồi. Ngày mai cô không cần đi làm nữa”
Hôm nay bị Diệp Phi vả mặt như vậy khiến bà ta cảm thấy quyền lực của mình đang bị thách thức.
“Anh ấy là Diệp Phi, là ông chủ của Thanh Phong Đường”
Hoa Yên Vũ vả lại mặt bà ta một cách không hề khách sáo: “Bà định đuổi việc anh ấy như nào?”
“Hả?” Nghe cô ấy nói vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc, ai cũng không ngờ vị cao thủ tay không bốc thuốc này lại là ông chủ của Thanh Phong Đường.
Sắc mặt Trác Phong Nhã và những người khác đều thay đổi, sau khi liếc nhìn nhau, họ đều nhìn Diệp Phi với vẻ thù địch hơn.
“Tôi chính thức giới thiệu cho mọi người, vị này là Diệp Phi, ông chủ của Thanh Phong Đường”
Hoa Yên Vũ nhiệt tình giới thiệu anh với tám bác sĩ kia: “Sau này mọi người hãy ủng hộ, trợ giúp cho anh ấy nhiều hơn”
Hàng chục người đều đang nhìn Diệp Phi, ông chủ mới của Thanh Phong Đường với ánh mắt thăm dò, không biết anh có thể quản lý được y quán này không.
Diệp Phi cũng nhìn kỹ những khuôn mặt xa lạ này, nhưng anh lại không nhìn thấy Triệu Dũng Hoa, người đã từng cứu chữa cho Uông Thanh Vũ.
“Trưởng quán Diệp, đây là bác sĩ Trác, đây là bác sĩ Triệu, bác sĩ Tiền, bác sĩ Tôn, bác sĩ Lý..” Hoa Yên Vũ cũng giới thiệu Trác Phong Nhã và những bác sĩ kia với Diệp Phi: “Bọn họ đều là những bác sĩ kỳ cựu tinh anh trong y quán, là người mà ông nội tôi đã tốn không ít công sức để mời đến đây”
“Chào mọi người, tôi là Diệp Phi.”
Diệp Phi khẽ gật đầu, cúi chào mọi người một cách lịch sự: “Mong mọi người hãy chỉ bảo cho tôi nhiều hơn”
Anh vừa dứt lời, một vị bác sĩ đã hừ lạnh một tiếng: “Trông cậu thế này có thể không khiến chúng tôi “quan tâm, lo lắng được sao?”
Những bác sĩ khác cũng hùa theo cười khẩy, trông họ như đang coi Diệp Phi là kẻ “nhà giàu mới nổi”.
Hoa Yên Vũ lên tiếng: “Các người Diệp Phi mỉm cười vẫy tay ngăn cô ấy lại, sau đó anh bước lên trước đưa mắt nhìn đám bác sĩ kia: “Thế nào? Vẫn chưa phục sao?”
Một vị bác sĩ nữ cười khẩy: “Loại đồng thau như cậu mà đòi so với tám người chúng tôi, thử hỏi chúng tôi có phục nổi không?”
Diệp Phi cười nhạt: “Vậy phải làm thế nào thì các người mới phục?”
“Một là có y thuật cao hơn chúng tôi, hai là dùng tiền đè chết chúng tôi.”
Một vị bác sĩ nam có khuôn mặt chữ điền lên tiếng: “Nhưng trông bộ dạng này của cậu, tôi đoán chừng chỉ biết bốc thuốc thôi. Nếu cậu không hiểu về y thuật thì chúng ta hãy chỉ nói về chuyện tiền bạc đi”
“Chúng tôi khám bệnh ở đây chủ yếu là vì nể mặt ông Hoa và bác sĩ Trác, bây giờ ông Hoa đã giao lại Thanh Phong Đường cho cậu, chúng tôi cũng không bàn đến chuyện tình cảm nữa”